1 Cỗ Viễn Ninh theo chân bà Cỗ bước nhanh vào nhà hàng Picoó. Mới bước chân vào phòng bao thì cô phát hiện một người đàn ông và một cậu thanh niên đã ngồi sẵn ở đó.
2 Nguyên Trịnh Phàm nhìn hai phụ huynh đang lo lắng mà cũng trở nên nghiêm túc. Không biết tiểu mỹ nhân trước mắt như thế nào mà khiến cho hai phụ huynh đáng sợ trước mắt phải dè dặt đây.
3 “Ninh Ninh, anh nghe nói em quen biết nhiều lắm, hôm nào em giới thiệu cho anh một vài bé gái xinh xinh được không?” “Nga~, Trịnh Phàm có chắc là anh 26 tuổi rồi không?” “Chắc chắn”“Thì ra anh bị bệnh luyến đồng,thích mấy đứa bé gái xinh xinh,thật biến thái.
4 “Tuyên Tuyên thân ái~, hôm qua tớ bận nha, không nghe điện thoại cậu được, à à hôm qua tớ ở công ty, lúc đó tớ đột nhiên muốn đi tắm sạch sẽ rồi ngủ trưa ở công ty luôn , mà lúc đó thư ký Trương đang trong phòng thu dọn tài liệu nên chắc anh ta nghe điện thoại giùm tớ, cậu biết Trương Hải Lam mà, anh ta coi vậy chứ có tính hay tự tiện lắm ha ha ha.
5 Bạch liên hoa sao, hừ không phải rất hợp với Lạc Nguyên Kỳ xảo trá sao. Cặp đôi hoàn hảo. Tiết cuối cùng của buổi chiều kết thúc thì Viễn Ninh thu dọn nhanh chạy ra khỏi phòng học.
6 Người con trai vẫy tay với cô, ánh mắt nhẹ nhàng ấm áp, nụ cười rực rỡ đang tựa người vào xe. Viễn Ninh thầm chùi miệng,cô phỉ nhổ bản thân mình, không có tiền đồ, anh ta là tên nguy thư sinh a, Viễn Ninh mày không thể bị bề ngoài của anh ta lừa gạt.
7 Trịnh Phàm cười đến híp mắt phượng xinh đẹp, cũng không quản cô nghĩ gì. Ngược lại nâng tay lấy bộ váy màu tím phấn và bộ váy màu đỏ, hào hứng bắt Viễn Ninh đi thay thử.
8 “Nguyên Trịnh Phàm, sao cậu không trả lời tớ. ”“Xong rồi, Ninh Ninh thấy hết đau chưa?” Trịnh Phàm ngước mắt nhìn bảo bối trước mắt, cũng chẳng buồn cho Tề Dục một cái ánh mắt.
9 Viễn Ninh gật gật đầu, ghi nhớ mặt từng người. Ai cũng đẹp, mỗi người một kiểu. Thật khiến cho Viễn Ninh hận không thể mở rộng hậu cung bắt những mỹ nhân trước mắt này về làm phi tần.
10 Viễn Ninh tự lầm bầm: “Phi lễ chớ nghe, phi lễ chớ nghe. ” Vừa đúng lúc người thanh niên gọi là Từ thiếu làm xong việc cày cuốc đứng dậy thì chợt bắt gặp Viễn Ninh đang loay hoay.
11 Tắm rửa xong, đợi mọi người đi nghỉ ngơi hết. Viễn Ninh mở laptop. Ánh sáng máy tính nhàn nhạt. Con người trong trẻo ngồi trước laptop, mới vừa rồi còn bộ dạng ưu nhã, giờ phút này trên mặt trở nên nghiêm túc, ánh mắt híp lại, uy nghiêm giống hệt ông ngoại Cỗ Viễn Trì.
12 “NHưng mà Viễn Hoàng, Từ Ngôn không phải đèn cạn dầu, Na Na tiếp cận hắn quá nhanh sẽ không may khiến hắn nghi ngờ?” Tử Yêu sâu kín nói. “Phái Tiêu Dĩnh qua bên đó phụ trợ Na Na đi.
13 “Ặc chỉ là có thêm ba ba và anh trai thôi mà sao mà kinh khủng vậy. ” Viễn Ninh ngoẹo đầu suy nghĩ. Còn vài ngày nữa Viễn Ninh sẽ tốt nghiệp. Bây giờ cô đang đâu đầu làm luận văn tốt nghiệp.
14 “Lạc Lạc, tớ xin lỗi, tớ hứa về sau sẽ không tránh cậu nữa nga. Nếu không thì tớ dọn qua ở nhà cậu nhé. ” Viễn Ninh gấp gáp nói, ở cùng nhà với tên xấu xa này cũng được còn hơn bây giờ cô bị trừng phạt.
15 “Ngày mai tuyển nhân viên vào công ty, tôi sẽ tham gia, anh sắp xếp tùy ý. ” Viễn Ninh mệt mỏi dựa vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần. “Vâng, ngày mai 7h tôi sẽ qua đón tiểu thư, đây là tài liệu của công ty Tịch Thiên.
16 Mỹ nhân dâng tới cửa, ngu gì không lấy. Viễn Ninh gật đầu hài lòng với sự sắp xếp của Trịnh Phàm, vui vẻ bước lên phòng. Phải ngủ sớm a, sáng mai cô còn phải đến công ty gặp tiểu thiếp của Từ Ngôn a.
17 “A Viễn, tớ xin lỗi. Chút mời cậu một bữa ăn để đền bù được chứ?” Du Nguyệt chớp chớp đôi mắt hạnh đào to tròn. “Bảo bối ~, cậu về mà không báo cho tớ, làm người ta thương tâm a.
18 Người đàn ông được gọi là lão đại bỗng mở mắt. Đôi mắt màu xanh lam như viên bảo thạch xinh đẹp sáng giữ căn phòng tối. “Tôi còn nghĩ cậu ta bỏ cuộc a, Khánh Thanh, mai về cùng tôi.
19 “Ninh Ninh, em sao vậy? Khó chịu sao?” Anh ân cần sờ trán cô em gái nhỏ. Thấy Viễn Ninh không muốn trả lời, Khải Uy ngỡ cô bị bệnh, vội vàng kéo cô vào xe chở tới bệnh viện.
20 Nhắc đến Từ Ngôn, Khải Uy đen mặt, lạnh lùng nói: “ Em nên chấm dứt với hắn đi. Em không thấy hắn vừa qua lại với em vừa hai tay ôm phụ nữ sao? Đừng tưởng anh không biết suy nghĩ của em, em nghĩ Trịnh Phàm quan tâm em qua lại với ai hả? Nếu không muốn cậu ta hủy hôn ước thì lo mà ngoan ngoãn ở nhà mà học cách thành 1 cô vợ ngoan hiền đi.