41 Nhiệt độ trong phòng thoáng chốc lạnh xuống.
Không ai dám lên tiếng. Đoàn Thiên Trạch đang ăn cũng nhẹ nhàng để dao nĩa xuống một cách nhẹ nhàng, Nguyên Thiên Khải và Đăng Diên Vỹ thì mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm.
42 Tiểu Y giơ tay xoa hai bên thái dương: “Tiểu ca, nếu còn lần sau, em sẽ không để ý đến anh nữa. ”
Tứ ca gật đầu như trống gõ. Ánh mắt giết người phóng tới Hiểu Bằng.
43 “Thi Cầm thông báo với Tiêu Dĩnh chuyện bên kia cứ im lặng nghe theo sắp xếp của tên kia đi tuyệt đối không được tự làm theo ý mình. Còn nữa cậu nói với L đừng say mê nghiên cứu nữa, vài năm sau cậu ấy phải ra sân diễn đấy.
44 Ung Cát mắng Tư Lan cùng Ngọc Diễm Ngân ngu ngốc, phải ra tay từ Chu Thiến, chỉ cần gạt bỏ được cô ta thì chuyện tiếp theo rất dễ dàng. Ung Cát thuê một vài người trong hắc bang loại bỏ Chu THiến.
45 Tứ ca cũng chẳng biết nói gì với cô. Hai người cứ ngồi cạnh nhau không nói gì cho đến khi điện thoại của Tứ ca vang lên.
Anh nhìn điện thoại rồi nhìn sang Chu Thiến.
46 “Cô thật muốn trả thù cô ta bằng cách đó hả? Chỉ đơn giản như vậy?”
Ung Cát quay đầu nhìn về phía Nguyên Thiên Khải, cô giật mình nhìn người đàn ông có nét tương tự Trịnh Phàm.
47 “Có người đã từng nói trên đời này sự nhục nhã nhất dành cho một tiểu thư quý tộc chính là bị in ấn hình nô lệ, gái điếm trên cơ thể, ta thấy quả thật không sai, Thiên Khải ngươi nói xem, đúng không?” Chu Thiến thở dài, suy tư.
48 Nguyên Thiên Khải ôm mặt chạy ra khỏi biệt thự. Các cậu đều không phải con người mà.
Trịnh Phàm biết người đứng sau màn là Chu Thiến nhưng anh tỏ ra không biết, cũng không đi tìm tình nhân nữa rất ngoan ngoãn ở bên cạnh Chu Thiến.
49 Viễn Ninh mừng rỡ, hai mắt tỏa sáng cười nói: “Lạc Lạc à, chúng ta không gặp nhau cũng không sao tớ thật không luyến tiếc cậu, đúng rồi tốt nhất sau này mãi mãi đừng gặp nhau.