1 Cừu hận là thứ gì? Thân là thần thú—“Thực Tà”, cho tới bây giờ ta đều không suy nghĩ đến những vấn đề như vậy. Đối với những kẻ bất lão bất tử chúng ta, tình cảm có mãnh liệt ra sao, cũng đều sẽ tan biến theo thời gian.
2 Hơn một ngàn ba trăm năm sau, lúc nàng bắt lấy cổ tay ta thì ta thậm chí còn mỉm cười hỏi nàng là ai. Khi nàng lạnh lùng nói cho ta biết đáp án thì ta không khỏi kinh ngạc năm tháng ngàn năm kia lại không có chút nào mài mòn đi mối hận thù của nàng, ngược lại càng thêm khắc sâu.
3 Từ ngày ta sinh ra đã hiểu được, “Cơn đói” đối với “Thực Tà” chúng ta là chuyện đáng sợ cỡ nào. Đó không chỉ là khát vọng của thân thể, thậm chí cả trái tim và linh hồn cũng đang cầu xin.
4 Chất lỏng ấm áp mà ngọt lành chậm rãi chảy vào cổ họng của ta, cái loại ấm áp này nháy mắt tràn ra khắp toàn thân. Ta mở to mắt, tiểu nam hài kia đang cắt cổ tay mình, trong máu hòa lẫn yêu lực, cái loại mùi vị đã lâu không gặp này, khiến cơ thể của ta như được giải thoát.
5 Rừng cây, giống như vừa được hồi sinh, mọc ra đóa hoa râm bụt xinh đẹp. Cảnh trí như vậy, như từng thân quen. Nơi đây…… chính là nơi cư trú của ta, mấy ngàn năm trước, rừng cây thuộc về thần thú “Thực Tà”…… “Ngươi muốn ăn thì ăn ta đi!” Giọng nói quen thuộc, là “Dịch Quỷ Sư” tên là Thanh Linh kia…… Nàng dùng thân thể che chở cho “Dịch Quỷ” của mình, kiên quyết dứt khoát.
6 “Thần ca ca, rốt cuộc tìm được ngươi rồi!” Giọng nói của Tiểu Cửu, hớn hở mà vui mừng. “Ta quả nhiên vẫn không hiểu được…… cho dù đã biết nhân duyên của hết thảy……” Ta không quay đầu lại, chỉ nhìn vào ảo ảnh chậm rãi tản đi kia, thấp giọng nói: “Tại sao lại đau lòng? Tại sao phải khóc? Tại sao không thể không giết ta? Quả nhiên…… thần không có loại tâm tình này……” Tiểu Cửu im lặng, nó đi đến bên cạnh ta, nhìn ảo cảnh lờ mờ kia.
7 Theo đại môn mở ra, tiếng người ồn ào truyền đến. Lóe ra ánh đèn, ô tô chạy nhanh qua đã nhắc nhở ta, đây đã không còn là kết giới ảo cảnh, mà là thế giới hiện thực nơi ta ở, so với kết giới ảo cảnh càng nguy hiểm càng khoa trương hơn.
8 Đột nhiên, có người chặn đường đi của ta. Là “Dịch Quỷ Sư” tên là Thanh Linh kia, thân mặc bộ đồ không biết là quần áo triều đại nào, trên đuôi tóc cùng vòng tay đều treo đầy chuông vàng.
9 “Này……” Sao ngươi còn ở nơi này? “Thực Tà” kia còn có thể đuổi theo…… Thời điểm nghĩ như vậy, ta phát hiện mình ngay cả khí lực để nói cùng hành động cũng không có.
10 Thế giới biến thành một mảnh mờ mịt, duy nhất rõ ràng, là đám “Dịch Quỷ” tản ra yêu khí kia. “Thần ca ca. ” Răng nhọn của ta trong nháy mắt chạm đến Tiểu Cửu thì dừng lại.