1 Chương 1: Mộc Tử NhĩPart 1[1. 1]Có thượng đế làm chứng, tôi là một cô gái tốt. Thành tích của tôi xuất sắc, luôn vui vẻ giúp đỡ mọi người, chịu khổ chịu khó, tôn kính người già.
2 [1. 2]Ngày tôi biết Ba Lạp, cũng là ngày tôi đến tiệm mì phía sau trường học. Sau này khi ngẫm lại, kỳ thật lúc ấy tôi đã tham dự vào một âm mưu. Tôi còn nhớ rõ tối hôm đó bên ngoài trời đang mưa, trong quán đặc biệt ầm ĩ.
3 [1. 3]Tôi quyết định viết một bức thư cho Hứa Dặc. Ý muốn này đã rất nhiều ngày đè nặng tâm trí của tôi như tảng đá. Đè ép đến không thở nổi, tôi không có cách nào thỏa hiệp với chính mình, đành phải tự viết ra.
4 [1. 4]Tôi đi vào quán bar “Toán Liễu” (Quên đi) là một ngày đầu tháng ba. “Toán Liễu” nằm ở gần trường học, nên mỗi cuối tuần nơi đây luôn chật ních mấy đứa học sinh hư hỏng, bọn họ nhuộm tóc đủ loại màu, mùa đông còn ăn mặc hở hang đứng đánh bi da, lớn tiếng chửi thề nói tục.
5 [1. 5]Thế là tôi tự nhiên phải gọi điện thoại ột nam sinh. Anh hỏi: “Ai đó?”Tôi dựa vào buồng điện thoại công cộng, giọng nói hơi run: “Anh có thể đến quán bar ‘Toán Liễu’ không?”“Rốt cuộc bạn là ai?”“Tôi có viết cho anh một bức thư.
6 Part 2[1. 6]Khi tôi tỉnh lại, thì phát hiện mình đang nằm ở nhà của Ba Lạp. Trên tay của Ba Lạp đang ôm một con mèo. Một con mèo béo tốt, có cái đuôi màu trắng thật dài, im lặng nằm trong lòng của cô ấy.
7 [1. 7]Ngày hôm đó, tôi có một ý nghĩ kỳ quái trong đầu. Bỗng nhiên tôi muốn trở thành người xấu. Tôi khó chịu đến mức hoảng loạn, cố chấp cho rằng, chỉ có biến thành kẻ xấu, tôi mới được tự do.
8 [1. 8]Đến kỳ nghỉ đông, tôi không còn ra ngoài nữa. Ngày đầu tiên khai giảng học kỳ mới, tôi gặp Hứa Dặc ngay tại cổng trường. Anh vươn cánh tay thật dài ngăn tôi lại.
9 [1. 9]Một ngày hoàng hôn, mẹ của Hứa Dặc, dì tôi, còn có mẹ tôi, đều bị gọi vào văn phòng của hiệu trưởng. Sau khi ra về, mẹ chỉ nói với tôi một câu: “Lý Nhị, con làm mẹ quá thất vọng.
10 [1. 10]Một ngày mùa xuân, mặt trời giống như tỏa ra ánh nắng đặc biệt. Ánh sáng vàng kim dịu dàng theo màu lục của lá cây rọi bóng xuống dưới, hoa nở lặng im.
11 Chương 2: Ba LạpPart 1[2. 1] (1)Tôi là một đứa con gái hư hỏng, tôi nghĩ, từ lúc được sinh ra trên đời này, tôi đã là như vậy rồi. Bọn họ nói, vừa chui ra khỏi bụng mẹ, tôi đã cực kỳ đáng ghét, khóc suốt ba ngày ba đêm, từ sáng đến tối, từ tối đến sáng, không ngừng không nghỉ, dường như đây là cách biểu đạt tốt nhất việc phản đối tôi phải bước vào cái thế giới này.
12 [2. 2]Lần thứ hai tôi nhìn thấy Trương Dạng là ở tiệm mì. Tôi thích nhất là đến tiệm mì gần Thiên Trung ăn uống, nơi đó có món mì sợi rất hợp với khẩu vị của tôi.
13 [2. 3]Cùng với Trương Dạng chia tay vào đêm hôm đó, tôi liền đi tìm biểu ca. Chuyện của Hắc Nhân, chỉ có biểu ca của tôi mới có khả năng can thiệp. Hẳn là chơi ở tiệm cà phê quá lâu đến nhàm chán, Hắc Nhân đã gọi cho tôi rất nhiều cuộc điện thoại, nhưng căn bản tôi không muốn nhận, trong đầu của tôi chỉ có Trương Dạng, trên môi của tôi chỉ có mùi vị của thuốc lá, mùi vị của anh ta.
14 [2. 4] (1)Tôi thật sự im lặng chờ đợi tin nhắn của Trương Dạng. Rốt cuộc một ngày kia, anh ta bảo tôi lên mạng. Chúng tôi lên mạng, sau đó cùng nhau đăng nhập và trao đổi địa chỉ QQ.
15 Part 2[2. 5]Có một ngày lúc tan học, tôi đang đi ra khỏi trường, thì bỗng nhiên nhìn thấy Hứa Dặc. Hắn đeo một cái ba lô to, đứng dựa vào cổng trường phía dưới tán cây ngô đồng cao nhất.
16 [2. 6]Lúc tỉnh lại, tôi phát hiện Trương Dạng vẫn còn đang ngủ. Anh nhắm mắt, hơi thở đều, hàng lông mi thật dài nhẹ chớp. Trước đây, tôi chưa bao giờ biết nam sinh lại có hàng lông mi đẹp đến như vậy, tôi thật sự nhịn không được, vươn tay chạm nhẹ vào nó.
17 [2. 7] (1)Tối hôm đó, chẳng muốn đi đâu, tôi mặc quần bò dơ bẩn, cùng với áo khoác màu hồng nhạt, một mình đi đến bờ sông tản bộ. Tâm trạng của tôi tốt một cách kỳ lạ, thậm chí còn ngâm nga vài câu hát.
18 [8. 1] (1)Thật may là hôm đó tôi không mang giày cao gót, cất điện thoại đi, từ trên lầu nhà của Hứa Dặc chạy xuống, chạy hết tốc lực đến con đường nhỏ kia.
19 Part 3[2. 9] (1)Rạng sáng 3 giờ, tôi về đến nhà. Bà nội và tôi đã có màn ác chiến kịch liệt, chẳng hạn như bà khóa trái cửa lại, chẳng hạn như tôi đập cửa đến cỡ nào cũng không mở ra được, chẳng hạn như bà đóng cửa sổ phòng tôi lại, để tôi không có cách trèo vào.
20 [2. 10] (1)Lúc gặp lại Hứa Dặc, tôi đang ở trên đường ăn một cây kem. Gần đây nhất không hiểu sao tôi rất muốn ăn một vài thứ, đôi khi là một ly sữa đậu nành, có khi là một miếng bánh ngọt, hay bỗng nhiên thèm ăn hạt dưa, ngày hôm nay, tôi lại muốn ăn kem.