41 Part 4[4. 7] (1)Hai ngày sau, tôi xuất viện. Tôi không gọi điện thoại cho Hứa Dặc, Hứa Dặc cũng chẳng gọi cho tôi. Cả tuần nay, vào buổi tối, tôi đến làm việc tại một tiệm cà phê để bán bánh ngọt.
42 Part 5[4. 8] (1)Trước hôm khai giảng 5 ngày tôi về tới Thượng Hải. Tôi không nói cho Hứa Dặc biết, thứ nhất là vì điện thoại của anh vẫn tắt máy, thứ hai là tôi cũng muốn làm anh ngạc nhiên.
43 [4. 9]Trở lại Thượng Hải, tôi đến một tiệm tạp hóa nhỏ gần nhà ga, mua một cái sim điện thoại mới. Kỳ thật tôi chẳng cần phải sợ cái gì, nhưng quả thật, dường như tôi cũng đang sợ cái gì đó.
44 Part 6 [4. 10] (1)Cứ như vậy, ngày này rồi ngày khác lại trôi qua. Buổi tối ngày lễ noel, ở giữa sân thể dục trong trường có biểu diễn ca nhạc, Lâm không biết từ đâu lôi về một mớ gậy phát quang hay mấy thứ đại loại như thế, kiên quyết lôi kéo tôi cùng bán.
45 [4. 11]Tết âm lịch, tôi về đến nhà. Vưu Tha ra nhà ga đón tôi, anh ấy mặc một cái áo bành tô màu vàng, nhìn qua rất giống một con gấu đáng yêu, anh ấy giúp tôi mang đống hành lý cồng kềnh, sau đó nói: “Sao em gầy thế?”“Em không muốn béo.
46 [4. 12]Đêm giao thừa, tôi đến quảng trường thì tìm được Vưu Tha, anh ấy dẫn theo một đám nhóc tì, đang bắn pháo hoa. Tôi đến bên cạnh anh ấy, giống như một người bạn đã lâu không gặp, tôi mỉm cười chào hỏi: “Chào.
47 [4. 13]Mọi người đều nóiTình yêu của chúng taKhông có kết cục tốtNhưng em vẫnKiên trì không từ bỏMùa xuân đã vềTuyết lạnh lất phất rơi lần cuốiCó một câu chuyện cũKhông thể không đặt bút chấm hết.
48 Part 7[4. 14] (1)Rất nhiều ngày trôi qua, tôi không biết nên xưng hô với anh thế nào. Rất nhiều thời điểm, tôi có thói quen nói: “Ừ. ” Anh liền cười rộ lên, nhưng khi cười xong, anh không bắt buộc tôi phải trả lời, hay đề nghị tôi phải làm gì.
49 Chương 5: Hứa SoáiPart 1Người yêu hỡiKhi anh dần dần có thói quen không có emAnh đã từng ngu ngốc nghĩ rằngCó thể anh đã quên em[5. 1]Trong hai mươi năm sinh thời không được coi là dài lắm của tôi, tôi đã từng yêu hai người con gái.
50 [5. 2]Tôi đã bỏ ra rất nhiều thời gian để tìm hiểu Lý Nhị. Kỳ thật, trước kia khi chúng tôi yêu nhau, cho đến bây giờ tôi chưa từng một lần nghiêm túc tìm hiểu em.
51 [5. 3]Nghỉ hè được một tuần, ngay đúng lúc tôi đang mơ mơ màng màng nhất, thì có người đến gõ cửa. Là một người con gái xa lạ, mặc một cái áo khoác màu trắng, một loại trắng đến chói mắt, tóc ngắn, nhìn qua có vẻ ngốc nghếch.
52 Part 2[5. 4]Bắc kinh vào hè. Lần đầu tiên tôi hiểu được câu nói hay xuất hiện trên cuốn ngữ văn thời tiểu học: Vạn lý vô vân, vạn lý thiên. (5. 1)(5. 1) Vạn lý vô vân, vạn lý thiên: tạm dịch “Mấy dặm không mây, mấy dặm trời” Câu này ý là lòng không vướn bận chuyện đời, thường xuất hiện trong kinh phật, Nhưng ý của HD chỗ này chỉ là miêu tả cảnh trời không có một chút mây, trong sạch vô cùng.
53 [5. 5]Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Hạ Mễ Mễ, là một lần tôi tự mình đi lấy thức ăn ở một buổi tiệc. Đó là một buổi tiệc nhỏ gồm các tinh anh trong làng giải trí, Tưởng Giảo không biết ở đâu lấy được cho tôi một cái thiệp mời, bên trên còn công khai dích danh tôi: Hứa Dặc.
54 Part 3[5. 6]Hôm đó, Tiểu Phàm gọi điện thoại thúc giục, tôi đành quay trở lại. Tiểu Phàm ngồi trên ghế sô pha ở đại sảnh của khách sạn chờ tôi. Tôi đem thức ăn McDonald’s đưa cho cô ấy, nói: “Ăn đi, mua cho cô đấy.
55 [5. 7]Tôi cảm thấy chính mình đã làm một chuyện không thể tưởng tượng được, chính là cùng cô ca sĩ nổi tiếng Hạ Mễ Mễ vừa mới quen biết một ngày, có ý định bỏ trốn.
56 Part 4[5. 8]Tôi không có tìm được Hạ Mễ Mễ. Sự thật là: Cô ấy đã hoàn toàn biến mất. Còn có một chuyện cũng thật giống như đòi mạng, chính là: Tôi phát hiện mình thật sự lo lắng cho cô ấy, hơn nữa, tôi rất muốn có cô ấy.
57 [5. 9]Chuyện của tôi và Hạ Mễ Mễ, rốt cuộc Tưởng Giảo cũng biết. Buổi biểu diễn nhạc hội đêm hôm đó kết thúc, vừa về đến nhà, cô ta giống như kẻ tra hỏi phạm nhân, hỏi tôi: “Hai người làm sao quen biết nhau, đã làm đến chuyện gì rồi?”“Cái gì em có thể nghĩ được thì đều đã làm rồi.
58 Chương 6: Hạ Cát CátPart 1Tình yêu của chúng taĐã nhiễm bụi bẩnHãy cùng chờ cơn gió lốcThổi sạch chúng đi[6. 0]Tôi ghét nhất, chính là mùa hè. Đối với tôi mà nói, tất cả mọi tai họa, đều xảy ra vào mùa hè, đó là cái mùa đã mang đến nỗi đau thương, giống như những vệt sáng dày đặc không thể xua đi được, nó ẩn sâu trong trí nhớ của tôi, một khi bùng phát, chỉ có trời sụp đất nứt, sóng thần mãnh liệt, mới đủ dễ dàng quét sạch tất cả.
59 [6. 2]Gặp lại Triệu Hải Sinh, cũng là mùa hè. Tôi không có nói sai, mùa hè đối với tôi mà nói, luôn có nhiều chuyện. Giống như dự đoán, tôi thi rớt đại học.
60 [6. 3]Rốt cuộc tôi cũng trở thành người yêu của Triệu Hải Sinh, đó là mùa xuân năm tôi 19 tuổi. Khi đến Bắc Kinh, tôi mới biết được thì ra Triệu Hải Sinh có nhiều tiền như vậy.