1 Tuyết rơi rất nhiều vào năm đó. Tàu phun ra từng hồi hơi nước, tiếng vang ồn ào, nó sắp đến bến Bắc Tân. Hơi nước như sương trắng khiến những bông tuyết đang rơi xuống tan thành những giọt nước.
2 Trận tuyết lớn dần dần kết thúc, mới đó lại qua hai tháng, giờ đã sang tháng tư, khắp thành Bắc Tân đâu đâu cũng thấy liễu xanh rì. Tiêu Bắc Thần vừa bận rộn với bài vở ở Giảng Vũ đường, vừa bận chơi với đám Hứa Tử Tuấn, cả ngày trăng gió.
3 Phòng khách của tòa nhà kiểu tây đã ồn ào một đám người. Dì bảy nghe Tiêu Thư Nghi kể lại thì tức đến dở khóc dở cười, không thể ngờ rằng hắn lại to gan dám ôm cô đi khỏi trường, thằng bé này đúng là muốn gây chuyện đây mà.
4 Sau lần đó Tiêu Bắc Thần dưỡng bệnh đúng nửa tháng. Hắn không cần đến Giảng Vũ đường, cả ngày chỉ ở nhà nghỉ ngơi. Chuyện Tiêu đại soái đánh tam công tử đã truyền ra ngoài từ lâu, đoán chừng đã trở thành đề tài buôn chuyện cho Giảng Vũ đường.
5 Tiêu Bắc Thần đi vào thư phòng của cha hắn, Tiêu đại soái đang bàn việc quân sự với mấy nhân vật quan trọng. Trên bàn trong phòng có trải một tấm bản đồ, Mạc thống đốc và vài sỹ quan đang nhìn nó.
6 Ngày tháng thoi đưa, ngoài sân hoa nở hoa rơi, xuân hạ rồi thu đông, ngày lên đêm xuống, vòng đi vòng lại bốn năm đã qua chỉ trong nháy mắt. Một mùa hè lại đến.
7 Trận chiến Hổ Dương quan đó là thắng lợi đầu tiên của Tiêu Bắc Thần, chiến công vang cả Cửu châu, Dĩnh quân uy phong, đảo khách thành chủ, chiếm được lợi thế từ chính phủ trung ương miền nam.
8 Bữa tối ăn ở trong phòng ăn tòa nhà kiểu tây của dì bảy, phòng được trang trí theo phong cách nước Anh, đèn trần bọc lụa, gấp nếp, chính giữa phòng là một bàn ăn lớn bằng gỗ lim, cả bộ có mười hai chiếc ghế kiểu tây, viền khảm hình mây.
9 Tất cả đèn trần trong nhà đều được bật lên. Trong tòa lầu kiểu tây lộng lẫy đầy ánh sáng, Lâm Hàng Cảnh ngồi bên bàn đọc sách, cầm bút lông chăm chú chép lại "Kim cương kinh" cho dì bảy.
10 Ngày hôm sau Tiêu thư Nghi bận bịu mở tiệc thành lập hội Mộc Lan, sai người hầu dọn dẹp biệt thự Hoa Thinh châu, rồi điều hết đầu bếp của dinh thự sang đó.
11 Tháng bảy, hiện đang thuộc mùa nóng nhất trong thành Bắc Tân. Lúc chiều tà thì Lâm Hàng Cảnh và Tiêu Thư Nghi mới ra khỏi trường nữ sinh, thấy xe ô tô của dinh thự Tiêu gia đang đỗ đầu phố, dì bảy hạ cửa sổ xe xuống, cười duyên dáng và vẫy tay với hai cô.
12 Đúng lúc đó thì có người hầu vào báo là thiếu soái đã về, dì bảy vội dẫn người ra đón, mới đi tới trước viện thì đã nhìn thấy hai người cảnh vệ và lính đều đeo súng ra đằng sau, cúi người nâng một thứ vào phòng, bề mặt phủ một lớp lụa.
13 Tiêu Bắc Thần nhìn cô, ngắm hai gò má trắng ngần như được phủ thêm một lớp ánh sáng dìu dịu bởi ánh đèn ở hành lang, lông mi dài cong cong còn vương những giọt nước mắt nho nhỏ.
14 Khoảng chín giờ buổi tối, thím Lưu bưng bát cháo tổ yến vào phòng Lâm Hàng Cảnh, thấy cô đang ngồi chơi với chiếc diều bên cửa sổ, hơi nghiêng đầu cười nhẹ nhàng, ánh mắt vui vẻ, bà đi đến gần cũng không biết.
15 Sự trầm mặc của Tiêu Bắc Thần khiến Lâm Hàng Cảnh cực kỳ sợ hãi, tay cô bắt đầu run run, trên mặt không còn chút hồng. Mục Tử Chính thấy cô như vậy thì nói nhỏ: "Không sao đâu, có tớ đây.
16 Liên tiếp ba ngày Tiêu Bắc Thần không đến đại doanh bắc. Tuy việc luyện binh đã kết thúc nhưng công việc ở đại doanh vẫn rất nhiều khiến Dư Bạch tiên sinh, Mạc Vỹ Nghị và Hứa Tử Tuấn bị quay vòng vòng.
17 Bên ngoài phòng ngủ bỗng có tiếng gõ cửa, giọng Quách Thiệu Luân vọng vào: "Thiếu soái, có người đến Hoa Thinh châu, muốn gặp ạ. "Hắn chỉ nhìn khuôn mặt trắng như tờ giấy của Lâm Hàng Cảnh, chẳng thèm quay đầu lại, tay bưng bát cháo, tức giận quát: "Đuổi đi!"Giọng Quách Thiệu Luân trở nên rất khó xử: "Thiếu soái, sợ là người này.
18 Tiêu Bắc Thần nhìn cô, những tia sáng trong đôi con ngươi dần dần ảm đạm, lại như có ngọn lửa sắp bùng lên trong đó, hắn nhìn hồi lâu, cuối cùng ánh mắt nguội lạnh dần.
19 Con thoi quấn dây diều rơi ở đám cỏ mọc giữa khe đá, diều bướm bay lượn vòng trên bầu trời, càng ngày càng thấp. Mục Tử Chính bị binh lính vặn tay ra đằng sau, hắn cắn răng giãy dụa, trợn mắt nhìn Tiêu Bắc Thần trước mặt, tức giận gào: "Anh đưa Hàng Cảnh đi đâu rồi?"Tiêu Bắc Thần chầm chậm rút ra khẩu súng của hắn, đôi mắt bên dưới chiếc mũ quân đội chìm trong bóng râm, hắn không nhìn Mục Tử Chính, chỉ mở chốt an toàn "lách tách", cánh tay giơ ngang ra, giọng nói lãnh đạm đến mức khiến người ta phát sợ: "Tôi từng nói nếu cậu còn tới đây tôi sẽ tiễn cậu!"Mục Tử Chính nghiến răng: "Anh đưa Hàng Cảnh.
20 Vừa vào thu, cục diện nam bắc vẫn đang giằng co nhưng đã đỡ căng thẳng hơn. Chủ tịch chính phủ trung ương miền nam đồng thơi là bộ trưởng bộ hành chính Mâu Lâm Sâm tuyên bố từ chức, chủ tịch mới nhậm chức của chính phủ trung ương là Sở Văn Phủ đã tạm thời ngừng tấn công Dĩnh quân nhắm giảm bớt những kêu than của người dân về chiến tranh trong nước.