41 Bước chân của hắn tức khắc dừng lại, cả người cứng đờ. Phía sau là tiếng thổn thức của cô, khóc đến đau đớn, như mất đi thứ quý giá nhất. Hắn giống như không dám tin, quay đầu lại, trong đôi con ngươi đen nhánh đó là nỗi kinh ngạc.
42 Lễ tang ở Tiêu phủ rất lớn, tiếng nhạc buồn bã vang xa, hàng chục chiếc lều được dựng lên, các tướng lĩnh Dĩnh quân cùng đại biểu của chính phủ trung ương miền nam, rồi các đại biểu lãnh sự các nước đều đến viếng.
43 Vừa vào xuân, quân liên minh Nam Bắc đã phản công toàn diện quân Nhật. Một mặt, chỉ huy quân Hộ quốc dẫn quân về phía nam, hợp lại với quân đội của chính phủ trung ương, chống trả lại quân Nhật, mà khi đó Nhật đã chiếm 1/3 miền nam.
44 Tháng sáu, thời tiết dần dần trở nên ấm áp, cuộc chiến ở tiền tuyến cũng có cục diện mới. Ba phòng tuyến do đích thân Tiêu Bắc Thần bố trí đã nghiền nát khí thế tấn công của quân Nhật.
45 Cả khuôn mặt Quách Thiệu Luân đều dán chặt lên cánh cổng, qua khe hở nho nhỏ giữa hai cánh, hắn quan sát được tình hình bên trong. Thấy Tiêu Bắc Thần đúng là ăn hết được một bát, lúc này hắn mới yên tâm.
46 Trong lần đánh bom bất ngờ này của quân Nhật, mục tiêu cuối cùng chính là phủ đại soái, chúng không muốn nghe theo sự sắp xếp của Liên Minh Quốc Tế mà cố chấp muốn đối kháng lại chủ soái Dĩnh quân - Tiêu Bắc Thần, dọa nạt và thúc ép hắn ký vào hiệp định đình chiến, âm mưu đoạt lấy quyền sửa độc quyền đường ray xe lửa tại 24 tỉnh phương bắc.
47 Tối khuya, trong biệt thự Hoa Thinh châu, trưởng đội thị vệ Trần Đăng Bình đã đặt mình nằm nghỉ trong phòng thị vệ thì bỗng nghe thấy một tràng gõ cửa, một giọng phụ nữ nóng ruột vọng vào: "Đội trưởng Trần, đội trưởng Trần, tôi là Vân Nghệ! Thiếu phu nhân không hay rồi, mau mau gọi bác sỹ!"Trần Đăng Bình nghe vậy liện vội vội vàng vàng xuống giường, túm quần áo mặc vào, sau đó mở cửa chạy ra.
48 Mới đó mà đã ba tháng trôi qua, tuyết rơi mấy lần. Năm mới qua rồi mà Tiêu Bắc Thần vẫn không về nhà. Sức khỏe Lâm Hàng Cảnh càng ngày càng tốt hơn, giờ chỉ thỉnh thoảng mới ho, nhưng không nghiêm trọng lắm.
49 Ngày hôm sau, trận tuyết lớn mới ngừng rơi, ánh sáng chói mắt chiếu qua cánh cửa chớp. Lâm Hàng Cảnh vừa tỉnh, ngồi dậy trên giường mới thấy một bên giường trống không.
50 Nháy mắt đã đến hậu viện, tường có cây dây leo bám đầy ra chồi xanh nhạt, trên con đường đá, tuyết mới vừa tan. Trong sân có trồng hai cây mai, do đang là mùa hoa nở nên hương mai phảng phất trong không khí.
51 Hắn sững người: "Hàng Cảnh. . . "Cô cúi đầu, cài từng chiếc khuy một, lẳng lặng nói: "Nếu có một ngày, thành Bắc Tân không giữ được nữa thật. . . vậy anh phải nhớ bắn em trước.
52 Ba tháng sau, tại San Francisco, Mỹ. Cửa sổ đang mở, ánh nắng chiều chiếu vào, mà ngoài cửa, hoa đang nở rất đẹp. Phòng khách rất yên ắng, Trầm Khác đứng cạnh đưa đẩy con ngựa gỗ ột đứa bé khoảng ba bốn tuổi ngồi chơi.
53 Khi cô cầm khay thuốc vào, cô nghe tiếng rên đau đớn của hắn, sau đó thấy con dao phẫu thuật của Vuitton tiên sinh cắt đi phần hoại tử ở lồng ngực hắn.
54 Lúc cô về, thấy Mạc tham mưu trưởng đi ra từ phòng hắn, tuy mặc bộ quần áo người kéo xe, nhưng mắt mày sắc bén, vừa nhìn liền biết đây không phải người thường.
Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình
Số chương: 100