1 Ta có một hộp gấm đậu đỏ, tỏa hương xạ hương nồng nàn; Nếu ta tặng chàng, chàng nhất định phải thưởng cho ta một hộp gấm tương tư. Nếu không, chàng sẽ tâm tan xương nát, đêm về chẳng thể ngủ yên.
2 Tương Tư. Nam Thân đã quên tôi rồi. Mười năm trước, phụ thân của chàng được tuyên chiếu vào Kinh làm quan, trên đường đi lạc vào rừng rậm bị thụ yêu mê hoặc.
3 Đêm đó, tôi và Nam Thân, mỗi người đều để lại trên cánh tay đối phương một dấu răng. “Sau này, bọn mình sẽ có thể tìm được nhau bằng dấu vết này, cho dù ngươi có quên đi nữa…” “Nếu ta tìm được muội, hoặc là muội tìm được ta, chỉ cần có dấu hiệu này, nhất định ta sẽ nhớ ra muội!” “Hi vọng sẽ như thế… Nếu có duyên gặp lại, chớ có quên nhau.
4 Dường như Tương Tư biết tâm tư của tôi, nàng chỉ khẽ cười cũng không đòi tôi dạy nàng thi từ nữa. Đảo tay mài mực, tay áo hồng đượm hương. Mỗi đêm bên ánh đèn dầu lập lòe, tôi vỗ về gương mặt mệt mỏi say ngủ của nàng, trong lòng biết bao yêu thương.
5 Nam Thân “Cái gì? Bảo con cưới tiểu thư Tử Khâm?” - Tôi bất chợt cảm thấy kinh hãi. Khẩu khí của cha và mẹ đều như nhau: “Tử Khâm là con gái của tướng quân đương triều, môn đăng hộ đối.
6 Tương Tư “Ồ? Sao tơ hồng của Nam Thân lại nối lại với Tử Khâm?” - Nguyệt Lão gia gia tỉ mỉ lật sổ nhân duyên: “Thật kỳ lạ, người nên duyên với Tử Khâm phải là Khương Việt Linh mới phải.