1 Những cánh hoa sơn trà bay bay trong không gian, chỉ nhìn thấy thấp thoáng mái lầu cong cong tinh xảo, lại được phản chiếu bởi nước hồ xung quanh khiến cho cảnh vật trở nên vừa mơ hồ vừa sinh động.
2 Bởi vì Mộ Dung Phục đã đóng góp công rất lớn trong việc dạy Vương Ngữ Yên học nói, cho nên Mộ Dung phu nhân và Vương phu nhân tuy rằng không bằng mặt bằng lòng với nhau, nhưng đối với chuyện hắn hàng ngày đến nói chuyện với nàng đều phi thường cổ vũ.
3 Vương Ngữ Yên ngồi dựa vào sạp, không ngừng đùa với con gấu bông mà Mộ Dung Phục vừa mua, trong lòng lại không ngừng cân nhắc phải làm thế nào để cứu Đường Tăng biểu ca thân ái.
4 Nếu hắn đã nói vậy, Vương Ngữ Yên quyết định vẫn không nên phá hỏng hưng phấn của hắn, liền vô cùng phối hợp bám vào cánh tay của Mộ Dung Phục, liên tiếp gọi ca ca tốt, Đường Tan tốt.
5 Vương Ngữ Yên cũng không rõ Mộ Dung Phục cụ thể đang ở đâu, nhưng hẳn là cũng không quá xa đi, bởi vì Tiểu Bạch mỗi lần chuyển thư qua lại đại khái cũng chỉ nửa ngày.
6 “Các ngươi…đang làm gì?” Trải qua một phen phong trần, Mộ Dung Phục cao lên không ít, khí chất cũng ngày càng trưởng thành, chính là hắn mặt nhăn mày nhó, liền phá vỡ hình tượng mỹ thiếu niên.
7 “Nương, những gì ngươi muốn, ta đều rõ ràng. Ta cũng biết bản thân ta có trách nhiệm to lớn. ” Mộ Dung Phục mở miệng. Vương Ngữ Yên nghe vậy liền rùng mình, cẩn thận lắng tai nghe.
8 Trên đường đi thăm Mộ Dung phu nhân, Vương phu nhân không ngừng lắc đầu nói: “Các đại phu khắp Cô Tô này đều nói, là do ưu tư quá lâu lại bị đả kích nghiêm trọng, đã bị thương vào kinh mạch.
9 Vàng tiền tung bay, Tham Hợp trang khắp nơi đều là đồ trắng. Mộ Dung Phục quỳ gối trước linh cữu, không ngừng thả vàng tiền vào trong chậu than. Sau khi mỗi tập vàng tiền cháy hết, trong nháy mắt, hắn lại thả một tập mới vào.
10 “Nữ tử trong xe ngựa kia là ai? Có quan hệ gì với nam tử trong phòng kia?” Mộ Dung Phục lạnh giọng hỏi, trong lòng cực độ đè nén sự tức giận. “Vị phu nhân kia thuê chúng ta không lâu, chúng ta chỉ biết nàng là cự phú ở vùng Chiết Đông, là người của Thẩm gia.
11 Mộ Dung Bác tuy trong lòng yêu nhất là sự nghiệp phục quốc, nhưng đối với Mộ Dung phu nhân, dù sao hai người cũng là vợ chồng từ thưở thiếu thời, lại cùng trải qua những thời gian tốt đẹp của đời người, cho nên vừa thấy linh đường thì trong lòng cũng đau đớn khôn nguôi.
12 “Ngươi không phải người nhà Mộ Dung ta sao?”Mỗi khi trong đầu hiện ra vẻ mặt ôn nhu của Mộ Dung Phục lúc nói lời này, khuôn mặt Vương Ngữ Yên liền không tự giác nóng lên.
13 Trong nháy mắt, Vương Ngữ Yên nghĩ đến muôn vàn thứ, nàng mờ mịt tự hỏi lòng: hắn muốn thành thân, vì sao ta lại cảm thấy khổ sở như vậy? Nếu hắn thành thân rồi, ta phải làm sao bây giờ?Mộ Dung Phục lớn hơn nàng mười tuổi, đến tuổi này của hắn cũng bắt đầu phải tính chuyện hôn nhân rồi, lại là do Vương phu nhân ướm hỏi, nàng chẳng có lí do nào để ngăn cản cả…Mà nàng muốn ngăn cản hắn thành thân, cái này có ý nghĩa là gì?Nàng không trả lời được suy nghĩ của bản thân, chỉ thấy trong lòng đau xót, hốc mắt cũng cay cay.
14 Nam tử kia cảm thấy hai tiểu cô nương này thì chẳng thể làm nên sóng gió gì, chỉ cần đáp ứng đi cùng thì mình nhất định sẽ có cơ hội, vì vậy vui vẻ đáp ứng, sau đó giục Vương Ngữ Yên đi mau.
15 “Vị cô nương này bị đánh mạnh vào ngươi, cho nên nội tạng bị tổn thương, tuy rằng ta đã dùng kim châm cứu cho nàng, trước mắt tính mạng không còn nguy hiểm, nhưng vẫn cần tĩnh dưỡng một thời gian.
16 Vương Ngữ Yên ngồi trong lòng Mộ Dung Phục, ngẩng đầu hỏi: “Biểu ca, không còn con ngựa khác sao? Kỳ thực muội cũng không mệt, hoàn toàn có thể tự mình cưỡi một con mà.
17 Mộ Dung Phục khoanh tay, nhìn Vương Ngữ Yên đang luống cuống tay chân: “Hôm nay tại sao đột nhiên muốn giả trai đi ra ngoài?”“Ai bảo huynh mấy ngày nay đi đâu cũng nói muội…là thê tử chưa vào cửa của huynh.
18 Nếu không phải là Mộ Dung Phục che chở ở phía trước, chỉ sợ không đợi đến lúc Vương Ngữ Yên giải thích xong quan hệ của mình với “A La” thì Đoàn Chính Thuần đã chạy lên ôm nàng rồi.
19 Vương Ngữ Yên mở tung nệm quỳ ra, đưa tay sờ sờ, quả nhiên tìm thấy một cái túi, đang định vui mừng muốn mở ra, đã thấy Mộ Dung Phục đang ở một bên nhắm mắt ngồi thiền vận công, liền hiếu kỳ hỏi: “Biểu ca, tại sao bây giờ ngươi lại vận công? Bí kíp võ công còn đang ở trên tay ta mà!”Mộ Dung Phục cười khổ, thấy nàng ánh mắt hồn nhiên nhìn mình, đành phải trợn mắt nói dối: “Chẳng phải ngươi nói võ công kia cực kì cao thâm sao, ta tất nhiên phải vận chân khí trước, để cho kinh mạch thông suốt, đến lúc luyện sẽ tốt hơn.
20 “Đúng rồi, bí kíp kia đâu?” Sóng vai cùng đi, Mộ Dung Phục vươn tay hất cái lá rụng bám trên tóc nàng xuống, “Yên nhi, không bằng chúng ta đốt nó đi?”Trên giang hồ, bản thân học xong bí kíp võ công liền đem đốt, không để người khác có cơ hội học, là điều rất bình thường, cũng rất phổ biến.