1 - Em à, anh chuẩn bị nước rồi, em vào tắm đi – Chàng trai nhẹ nhàng bước tới, đưa tay ra định đỡ cô gái đang nằm trên giường, nhưng cánh tay anh ta chưa đụng vào thì đã bị cô gái hất ra, Cô từ từ ngước lên, ánh mắt như nhìn phải thứ rắn rết đáng sợ nhất trên đời.
2 Phần 1: Đi phỏng vấn hay hẹn hò với " em dzai Tào Tháo?"Bích Như cảm thấy cả người căng thẳng. Ai mới ra trường đi pv xin việc mà không hồi hộp chứ. Bình tĩnh.
3 Hoàng Bích Như anh dũng bước vào phòng vệ sinh, giải quyết một trong ba việc gấp đời người. . . . Cô đứng trước gương, xoay tới xoay lui, ngắm nghía thật kỹ ( em hơi bị tự kỹ- tự nhìn mình thật kỹ ).
4 Hoàng Bích Như đang " thay trời hành bạo" ( thay ông trời quánh người ta tàn bạo) nghe giọng nói đó thì dừng tay, cô quay lại, ngơ ngác. . . Trước mặt cô là một người con gái tầm khoảng 25-28 tuổi, ăn mặc sang trọng, cả người toát lên phong cách quý phái của giới thượng lưu.
5 Trên đường chạy tới bệnh viện Lương Tử Nhan không nói gì, sắc mặt vẫn đen thui doạ người, làm anh tài xế sợ chết khiếp, mấy lần suýt nằm lăn ra xỉu giữa đường.
6 Xuất viện đã mấy ngày, cả tuần nay Hoàng Bích Như cứ sống trong trạng thái nơm nớp lo sợ. Sáng sớm mở mắt ra nghe có tiếng gọi cửa thì sợ cảnh sát tới bắt người vì hành vi hành hung người khác.
7 Hoàng Bích Như dùng tốc độ ánh sáng lao tới bên cạnh Lương Từ Nhan. Ánh mắt sáng lấp lánh như đèn pha, banh nụ hoa hàm tiếu hết cỡ, tận lực tái hiện hình ảnh Dương Lệ Quyên rung động vì Lưu Đức Hoa: "Giám đốc Lương, sắc mặt hôm nay anh rất tốt, vẻ ngoài hào nhoáng rất đẹp trai, lại thêm phong thái uy nghi bất phàm, nhìn cũng biết anh là người thông minh tài trí, rất biết đối nhân xử thế, bao dung người lầm lỗi, không chấp nhất chuyện nhỏ, luôn luôn rộng lòng tha thứ cho những kẻ làm anh ta phật lòng!” Cho nên, Lương giám đại nhân đại lượng à, ngài làm ơn tha cho tôi đi mà.
8 Lương Tử Nhan hiển nhiên cũng nhìn ra vẻ mặt thống khổ của Hoàng Bích Như, hắng giọng, nghiêm trang nói:"Cô kích động cái gì, nước miếng văng tùm lum, cô có óc sáng tạo, những tác phẩm của cô tôi đã xem qua, rất có cá tính, phù hợp thị hiếu người tiêu dùng, chứng tỏ cô rất có tâm, đã mất nhiều công sức đi khảo sát thị trường.
9 Hoàng Bích Như chạy trối chết ra cửa, trước sau không hề quay đầu lại, dù chỉ một lần. Cô cứ đem nguyên tư thế chạy trốn xã hội đen đó vào thang máy, trống ngực đập thình thịch, thình thịch.
10 Vào một buổi sáng đẹp trời, con đường đi làm Bích Như hằng chờ mong rốt cục đã đến. Đi làm, kiếm tiền, tìm bạn trai, vớt 1 tấm chồng, kết hôn, sinh con, đi làm, chăm con, làm vợ là mục tiêu phấn đấu của bao cô gái trẻ.
11 Ôm xấp tài liệu dày cộm về phòng, Hoàng Bích Như vừa ngồi xuống ghế thì đã cặm cụi làm việc. Đây có thể coi là cuộc thi sát hạch tài năng, xem cô có đủ tiêu chuẩn trụ lại công ty này hay không.
12 Bích Như mở mắt dậy, kèm nhèm dụi mắt, khe khẽ theo phản xạ sinh lý của con người: ngóc đầu dậy. Chiếc áo khoác từ trên người rơi xuống. Cô cúi xuống, toan nhặt lên, thì phát hiện có gì không đúng.
13 Lương Tử Nhan vứt thẳng tập tài liệu trong tay xuống đất, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô thư ký trước mắt, "Đây là cái gì? Cô sắp xếp tài liệu kiểu này cho ai xem? Đi làm lại tập khác ngay cho tôi.
14 Hoàng Bích Như ngồi ngây đơ như tượng gỗ. Chán như con gián, buồn như con chuồn chuồn. Cái tên sếp của cô phải nói là quái đản, quái quái đản. Level "kinh- dị- Mỹ" của hắn ta phải dùng vốn từ của nhà bác học mới có thể diễn tả hết.
15
16 Nhưng vịt dẫu sắp chết cái mỏ vẫn phải cứng lên. Lương Tử Nhan sắc mặt ngưng trọng, yếu ớt phản bác: ” Xứng hay không, là chuyện riêng của cháu và cô ấy.
17 Trong phòng bệnh VIP được bố trí rất gọn gàng, mọi đồ vật đều phủ một màu trắng sữa sạch sẽ. Những tia sáng từ đèn hành lang tiến vào qua ô cửa, dừng ở trên người Hòang Bích Như, cũng dừng lại trong tim Hải Đăng, khiến anh cảm thấy hai mắt mình xót xót.
18 Lúc Hoàng Bích Như tỉnh lại, sắc trời đã tối đen, đèn bàn bên cạnh tủ giường phát ra ánh sáng nhu hòa. Cô nhìn lên vách tường màu trắng, trần nhà màu trắng và drap giường màu trắng, ý thức được mình lại ở trong bệnh viện như trước, chỉ là, ngay cả bản thân cô cũng không biết lúc nào đã ngủ mất.
19 Luôn trách anh ta vô tình, nhưng người vô tình nhất chính là cô. Phần 1: Nỗi lòng người ra điNgày đó, trong công viên. . . Một người phụ nữ xinh đẹp, ánh mắt dạt dào hạnh phúc, đang ngồi một bên ngắm đứa con nhỏ 3 tuổi hồn nhiên nô đùa.
20 Thái Hải Đăng nhấp nha nhấp nhổm như ngồi trên chảo lửa. Cô bé này, sao vẫn còn ngồi đó. Không về hay vào trong phòng mà nằm. Ngồi ngoài sương gió, chiếc áo khoác an toàn duy nhất lại đắp cho anh, bản thân thì ngồi co ro, bộ định để cảm lạnh luôn hay sao?Không được.