1 Quyển 1: Sửu nữ Mạc gia ★ Đệ nhất chương: Tiểu thư xui xẻo Thời gian trôi qua, không may xuyên qua đến nơi này_ Tề Quốc đã không sai biệt lắm một tháng rồi.
2 Tính đến nay, đã không may xuyên việt đến Tề quốc gần một tháng rồi. Đừng hiểu lầm, tuyệt đối không phải lịch sử không nhắc đến Tề quốc đâu. Nhẹ nhàng mà nói, ngay cả tôi cũng không biết nơi này là nơi nào nữa ấy.
3 Thức ăn chỉ có một ít, Tần Nhi cũng không về, nàng ta sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Ở chung hơn một tháng ta sớm đã coi nàng là muội muội. Nha đầu 19 kia, sống chết cũng không muốn gọi ta là tỷ tỷ, tại ta “uy hiếp” nàng, khiến nàng không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp.
4 Tôi thừa nhận, Tần Nhi đối với tôi rất tốt. Ban đêm thấy nàng dưới ánh đèn làm cho tôi bộ quần áo, hôm nào cũng mãi đến khuya. Sáng sớm, nàng đã dậy làm đồ thêu để bán rồi.
5 ★ Đệ nhị chương: Lão cha Trần Thế Mỹ Ta thừa nhận, Tần Nhi đối với ta thực sự rất tốt, nguyên buổi tối nhìn thấy nàng ngồi dưới ánh đèn làm xiêm y cho ta, thường thường may đến nửa đêm.
6 Thoáng bóng mây hoa, nhớ bóng hồng.
Gió xuân dìu dặt giọt sương trong
Ví chăng non ngọc không nhìn thấy,
Dưới nguyệt đài Dao thử ngóng trông.
(Ngô Tất Tố dịch – Theo vi.
7 Vẫn còn biết tới sinh nhật của ta, không thể nào. “Vậy thì thế nào? Mặc dù ta là Tam tiểu thư Mạc gia, nhưng ngươi có thể nhìn thấy cái dáng vẻ “tiểu thư’’ của ta, ta nghĩ đãi ngộ với nha hoàn còn không kém như vậy.
8 Từ ngày đó, tôi chưa gặp lại Mạc Văn Xương (cha tôi), có lẽ bị tôi mắng té tát một trận nên không còn mặt mũi quay lại nữa. Nhưng lão quản gia ngược lại vẫn đến, nhân tiện đưa rất nhiều ngân lượng.
9 “Tiểu thư à, nữ tử trong thế gian, ai chả muốn bay lên cành cao làm phượng hoàng, mặt tiểu thư người chính là có tỳ vết…” Nàng cúi đầu không nói nữa. Ta bất đắc dĩ lắc đầu, nàng thật ngốc a, “Cung đình hiểm ác a, ngươi còn nhỏ nên không hiểu.
10 Sáng sớm, tôi dốc sức trang điểm cho bản thân. Điểm chút phấn bạc, dùng một chiếc khăn lụa màu xanh lục che đi vết sẹo. Một đôi mắt long lanh, sóng mắt linh động, minh diễm (minh: sáng, diễm: đẹp) không thể tả.
11 Ta trợn mắt liếc nhìn người đi đường đứng xem náo nhiệt, lạnh lùng nói: “Nhìn cái gì vậy? Cút cho ta. ” Những người đi đường thấy ta phát hỏa, cũng hiểu được bản thân quá trớn, đám đông liền vội vàng tản ra.
12 Hắn kéo tay tôi vào bên trong một cái đình, hương thơm trong đình thực dịu mát, ngoài ra còn có một chiếc đàn tranh. Nó được làm từ bạch ngọc, xem ra vô cùng quý báu.
13 Đệ ngũ chương: Thi Hội Sáng sớm dậy, ta dốc sức làm đẹp cho bản thân. Trên mặt dùng phấn trang điểm, dùng khăn lụa màu xanh nhạt che khuất vết sẹo. Một đôi mắt xinh đẹp sáng rạng rỡ, sóng mắt lưu chuyển, xinh đẹp hơn mọi thứ.
14 Lục y bay bay, chỉ khẽ động khóm hoa. Hoa rơi lả tả lên người, tâm trí tôi như rối loạn. Đôi mắt mê người kia của hắn, vẫn cứ ở mãi trong đầu tôi. Trong óc chỉ có lời hứa hẹn của hắn.
15 Đứng nhìn hoa rơi, ta nhẹ nhàng ngâm “Táng hoa từ” ( Bài từ chôn hoa) của Đại Ngọc. Nhớ có một lần lúc ta đi học, trong lúc xem “Hồng lâu mộng” bị đạo sư bắt được.
16 Thái hậu giữ tôi lại, muốn tôi cùng người về cung mấy ngày, bị tôi từ chối, lại muốn tôi đến dùng bữa tối, tôi vẫn từ chối. Tôi với hoàng đế có cùng ngày sinh, thật rất kì lạ.
17 Táng hoa từ_ bài từ chôn hoa Hoa bay hoa rụng ngập trời, Hồng phai hương lạt ai người thương hoa? Đài xuân tơ rủ la đà, Rèm thêu bông khẽ đập qua bên ngoài.
18 Sau khi vị Lý công tử kia rời đi, tôi cười với đại phu nhân:
"Phu nhân, nếu không còn chuyện gì nữa, tiểu nữ xin phép. "
Đại phu nhân cũng mỉm cười:
"Liễm Dung a, con xem con tuy đúng là tài hoa xuất chúng.
19 Giọng ta không hay lắm, nhưng hát cũng không tệ. Ta biết tiếng đàn của ta không hay cho lắm, có thể dùng để dọa người ta, cho nên xướng khúc hát nhằm câu dẫn sự chú ý của hắn sang nơi khác.
20 Lúc mẹ con Vân Dung vẫn còn đang không cam lòng, một đạo thánh chỉ đã mang đến sinh khí mới cho bọn họ. Hoàng thượng hạ chỉ: Mạc gia Nhị tiểu thư Mạc Vân Dung, gả thành Thành vương phi.