1 Tôi cảm thấy mình sắp khóc. “Nhị. . . . . . Nhị sư huynh. . . . . . Đau. . . . . . Đau đau đau. . . . . . ”“Lần đầu tiên ai cũng đau, về sau sẽ quen thôi.
2 Tiếng chuông báo thức của tôi vang lên hoa lệ mà chói tai. ” Trong sa mạc Mahler hoang vắng mờ mịt xinh đẹp, có một đám Thảo Nê Mã, bọn chúng hoạt bát thông minh, bọn chúng nghịch ngợm lanh lợi.
3 “Ta họ Tiêu, tên là Long Vũ. Là Nhị sư huynh của muội. ”Tiêu Long Vũ. Trong lòng tôi yên lặng nhẩm lại tên của anh ta, chỉ cảm thấy mình sắp không chịu nổi rồi.
4 Gần đây đã xảy ra hai chuyện lớn, một chuyện tốt, một chuyện xấu. Chuyện tốt là sau sự kiện “heo bu cải trắng”, thái độ của Tiêu Long Vũ đối với tôi đã thay đổi rất nhiều.
5 【 Gửi Lò Vi Sóng】Cô chỉ nhìn thấy tôi xuyên không, nhưng lại không thấy tôi bị đánh. Cô có võ của cô, tôi có bình xịt ngừa sói của tôi. Cô phủ nhận sự đáng yêu của tôi, tôi hơn hẳn tương lai của cô.
6 Tôi bị anh ta mắng đến nóng nảy, liền dậm chân, chỉ vào mũi anh ta hét to: “Huynh. . . . . . Huynh là Godzilla, Siêu Nhân Điện Quang, Thảo Nê Mã, Cá Mực Ống, thôi đi! !”Nhìn vẻ mặt anh ta đột nhiên trở nên mờ mịt, cuối cùng tinh thần tôi cũng cảm thấy sảng khoái.
7 Sau khi trở lại Kế Môn, thời gian trôi qua thật nhanh. Sư phụ nhìn Tiêu Long Vũ và tôi trở về nguyên vẹn cũng không hỏi gì, đương nhiên Tiêu Long Vũ cũng ngậm miệng không nhắc tới.
8 Khi tôi vác đôi mắt khóc sưng húp trở về khán đà, trận đấu đã đánh sắp xong rồi. Hôm nay Kế Môn chỉ có mỗi trận của tôi, Tra Chí Cực, Tiêu Long Vũ, Ngụy Ba Như đều chưa đến lượt.
9 Mưa đã tạnh. Người tôi ướt sũng, hoang mang đi về phòng mình. Nhưng cách sân khá xa, tôi lại nghe thấy phía sau có tiếng gọi của phụ nữ. “Này, tiểu cô nương bên kia ơi, đúng rồi, chính cô đấy.
10 Tuy đầu óc ông chú này hơi kỳ quái nhưng may là vẫn phúc hậu trả lại bản “Thần Điêu Hiệp Lữ” cho tôi. Nhưng ánh mắt sâu xa lúc sắp đi của ông ta vẫn khiến tôi run lẩy bẩy, hoảng hốt cảm thấy bản thân đang đi trên con đường không lối về.
11 Nhiều năm sau, tác giả bộ truyện này hỏi tôi: “Nếu năm đó nhốt cô và Tiêu Long Vũ vào cùng một căn phòng, cô sẽ làm gì?”Tôi suy nghĩ một lát, cuối cùng độc ác trả lời: “Cơ hội ngàn năm có một như vậy! Bản cô nương nhất định sẽ đánh hộc máu tên lưu manh đó, sau đấy vẽ rùa lên mặt anh ta! !.
12 Tôi cảm thấy tôi đã gặp phải mối nguy lớn nhất từ khi sinh ra đến nay. “Mấy người đừng có làm bậy!” Hai tay tôi bảo vệ trước ngực, cố gắng ra vẻ độc ác nhưng giọng đã có chút run run, “Mấy người sẽ hối hận! Tôi là đệ tử thứ tư của Kế Môn, rất thân thiết với lão đại của mấy người ! !”Nói xong tôi lại lùi về phía sau một bước, chạm phải bức tường đá lạnh lẽo sau lưng.
13 “Đúng vậy, giờ muội mới biết sao?”Tiêu Long Vũ cười ấm áp với tôi, nhưng vẻ mặt lại từ từ thay đổi, lúc là người thường, lúc là ác quỷ, vô cùng quái dị.
14 Tôi ngẩn ra, bỗng nhiên thấy Tiêu Long Vũ xoay người, nhắm mắt lại, bàn tay đang ôm ngực từ từ giơ lên. Sau đấy đột nhiên bay lên, phi tới chỗ hai người đang đánh nhau quyết liệt.
15 Khi chúng tôi trở lại doanh trại đã là sáng sớm ngày hôm sau. Trong ánh nắng sớm mờ ảo, khu đền tọa trên ngọn núi cao trùng điệp đều bị bao phủ trong sương mù dày đặc, nhìn như tiên cảnh.
16 Đã có người từng xuyên không tới đây trước tôi!Tôi bị phát hiện kinh người này quấy rầy không ngủ được, lại không dám đi hỏi Tiêu Long Vũ đang nổi nóng, cân nhắc hết lần này đến lần khác, quyết định nên đi thăm Mao Mâu vì cứu tôi mà vinh quang hi sinh thì hơn.
17 Ngày hôm sau sự kiện diệt heo, tất cả mọi người vẫn chưa thoát khỏi hưng phấn, trong buổi luyện tập sáng luôn lặng lẽ nhìn Tiêu Long Vũ như bướm Nhã Miệt.
18 Tôi hoảng hốt rời khỏi phòng Tiêu Long Vũ, đi bộ chưa được bao lâu lại cảm thấy có hai tia hồng ngoại đang chiếu về phía tôi. Lưng tôi lạnh lẽo, rùng cả mình như có con rắn vừa bò qua.
19 Cách Tiêu Long Vũ phun máu rất khác với người bình thường. Người bình thường đều phun một ngụm, anh ta thì phun hẳn n ngụm; người bình thường phun tập trung vào một hướng, anh ta ngửa đầu khoe khoang phun theo hình lập thể.
20 Không bình thường, rất không bình thường. Tôi nhìn mấy người đàn ông đang tỏ vẻ sợ hãi trong phòng, trong lòng bắt đầu nghi ngờ. Lúc này, Tư Đồ Lượng ngồi trong góc đứng lên, nở nụ cười tiêu chuẩn hở tám cái răng, bình tĩnh nói: “Dương cô nương, rất xin lỗi.
Thể loại: Xuyên Không, Đam Mỹ
Số chương: 97