1 Một luồng phương hồn xa xăm tỉnh lại,Phượng Loan nằm thẳng trên chiếc giường lớn, ánh mắt mờ mịt. Trong đầu hiện ra cảnh tượng huyết sắc hỗn loạn, nhóm cung nhân bận rộn ra vào, bên tai ầm ĩ náo loạn, tiếng thái y run rẩy, "Hoàng thượng.
2 Phượng Loan không nghĩ muốn gặp lại Tiêu Đạc, không muốn gặp lại người của Đoan Vương phủ, nhưng sự tình một mực không theo ý nguyện của nàng. Vài ngày tới chính là sinh thần bốn mươi của Đại lão gia Phượng Uyên.
3 Phượng Loan vì thuyết phục Đại bá mẫu đi tìm đường ca, phí hết một phen miệng lưỡi, nhưng hiệu quả cũng không lớn. Đến cuối cùng nàng không thể không nói dối, "Cháu nghe Tam ca nói, bên ngoài đồn đại Vương thị cùng biểu ca của nàng qua lại thân mật, ca ca ra ngoài lần này.
4 Trong xe ngựa, bởi vì Chân thị sợ làm rối búi tóc và khuyên trâm, nên không dám dựa người, chỉ ngồi thẳng lưng suốt đường đi, qua thời gian dài nàng bắt đầu oán trách, "Mỏi lưng quá, tại sao còn chưa tới?"Tron lòng Phượng Loan đang cân nhắc sự tình, chỉ nói qua loa: "Sắp tới rồi.
5 Trong nội viện giữa những khóm hải đường nở rộ, Chân thị đeo trên tay đúng thật là vòng tay phỉ thúy. Vòng tay phỉ thúy xanh biếc làm nổi bật cổ tay tuyết trắng của nàng, tựa như ngọn sen trắng thượng hạng [miêu tả cổ tay như ngọn sen…thua].
6 'Bệnh' của Phượng Loan cũng không xem là chuyện lớn gì. Nhưng ai bảo nàng chính là thiên kim tiểu thư của phủ Phượng Quốc Công, thời gian bị bệnh còn đúng lúc như vậy, thêm vào có người cố ý khuyếch đại, cho nên chỉ trong vòng mấy ngày đã huyên náo khắp kinh thành, tất cả gia đình nhà quan nào cũng đều nghe nói đến.
7 Ngày xuân sau giờ ngọ*, Phượng Loan đánh một giấc ngủ trưa ngắn, nên vẫn còn chút lười biếng. *giờ ngọ: từ 11h sáng đến 1h chiềuNàng vừa mở mắt ra, Bảo Châu nhanh chóng vội vàng chạy lại hầu hạ, "Tiểu thư cẩn thận, đột nhiên ngồi dậy sẽ bị choáng đầu, nằm uống hai hớp nước thấm giọng, cho tinh thần tỉnh táo.
8 Phượng Loan không hề biết, ở kiêp trước. . . trong nhà từng có ý đem mình gả tới Mục gia. Cũng đúng, năm đó mình trải qua tháng ngày không buồn không lo, mỗi ngày sống trong thế giới của riêng mình, sẽ không để cho người đi nghe ngóng chuyện bên Đại bá mẫu, dĩ nhiên là sẽ không nghe được tin tức này.
9 Phượng Loan ra khỏi sân sau Hải Đường Xuân viện, tay run run, trong lòng tim càng nhảy loạn, một đường đi thẳng không ngừng cho đến khi tiến vào đình Lục Y ngồi xuống.
10 Cuối cùng Phượng Loan vẫn không thể thuyết phục Đại Bá Phụ thoái thác việc hôn sự với Mục gia. Lòng nàng tràn đầy thất vọng không nói ra được, càng là cảm thấy mệt mỏi, thậm chí tức giận với suy nghĩ của bản thân.
11 Mắt thấy sắp vào tháng năm, khí trời cũng dần nóng lên. Phượng Loan vốn là tâm bệnh, nghe được Đại Bá Phụ đồng ý xem xét lại việc hôn sự với Mục gia, không ít khúc mắc được gỡ bỏ, từng ngày từng ngày điều dưỡng đủ loại thuốc, cuối cùng cũng chậm rãi nhẹ nhàng khoan khoái.
12 "Ca ca to gan quá rồi hả?" Phượng Loan cất cao âm điệu, véo lỗ tai đường ca không tha, tức giận nói: "Nhờ có muội luôn tin ca, che chở ca, mỗi lần ca ca bị đánh mắng, muội đều chạy tới xin tha cho ca.
13 Phượng Loan không hề biết, trong lòng Tiêu Đạc đối với nàng vẫn còn một chút nuối tiếc, ---- nếu biết, nhất định là không cao hứng nổi, ngay lập tức cả người sẽ nổi hết da gà.
14 Tây Lương đại chiến bắt đầu. Phản ứng đầu tiên khi Phượng Loan biết tin tức này, chính là đi tìm Đại Bá Phụ. Vẫn cứ không khéo, đi Tùng Phong Thủy các lại được báo ông đã ra ngoài.
15 ---- dừng ở đây thôi. Lòng Phượng Loan như bị nung nấu trong chảo dầu, nóng rực, đau đớn, cơ hồ muốn cất tiếng gọi ra! Nàng không muốn nghe tiếp nữa, sợ nghe nhiều hơn một câu, sẽ nghe được mẫu thân và Đại Bá Phụ nói ra lời âu yếm khó nghe.
16 Đại Mạo bước nhẹ nhàng ra ngoài phân phó tiểu nha hoàn, chuẩn bị nước ấm tắm rửa. Bảo Châu không khỏi sầm mặt lại. Tốt lắm, mình đi vào đã bị tiểu thư phát tác một trận, đến phiên Đại Mạo đi vào thì không có việc gì, ---- nha đầu chết tiệt kia, rốt cuộc đã cho tiểu thư uống thuốc mê gì? Không được, sau này xem ra phải đề phòng nàng nhiều hơn.
17 "Ngươi xem, hôm nay ngươi đã sai vài chỗ. " Chân thị nói chuyện chậm rãi, vẻ mặt ôn nhu, cười rộ lên còn có mấy phần ngọt ngào đáng yêu, nàng đứng lên tỉ mỉ phân tích.
18 Từ sau lần trước Chân thị đi qua Tình Tuyết Đường, Phượng Trạch không còn cho gọi Chân thị hoặc là Phượng Loan tới nữa, mấy mẹ con Cung di nương con cũng không dám tùy tiện xuất môn.
19 ---- Anh Thân Vương lãnh binh xuất chinh Tây Lương!Lần này, Phượng Loan cũng không ngồi yên nữa. Vốn bởi vì chuyện ngày đó trong địa đạo, nghĩ tạm thời lảng tránh Đại Bá Phụ, nhưng sự tình liên quan đến vận mệnh Phượng gia, làm sao còn muốn quan tâm tới quan hệ của Đại Bá Phụ và mẫu thân nữa chứ? Phượng gia gặp chuyện không may, tất cả từ trên xuống dưới đều đi tìm cái chết!Nàng vội vã đi Tùng Phong Thủy các, thật không khéo, người cũng không có ở đây.
20 Sau giữa trưa ánh sáng nhạt, Chân thị ngồi trước gương đồng đánh phấn trang điểm. Nàng giơ tay vén sợi tóc bên tai, đụng vào khuyên tai trân châu trơn bóng nhẹ nhàng lay động, cùng cổ tay mảnh khảnh tuyết trắng của nàng, chiếu rọi vào nhau lại càng thêm sáng chói.