1 Bùi Ngọc Kiều từ sau khi tỉnh lại, không hề nói câu nào.
Trong Vọng Xuân uyển, vài nhóm người đến đến đi đi, hoặc là lo lắng, hoặc là xem náo nhiệt, nhưng đối với đại đa số người trong phủ mà nói, việc này không quan trọng.
2 Trong phòng chính, tất cả mọi người đã đi, chỉ còn Bùi Ngọc Kiều ở bên cạnh Thái phu nhân, mong muốn được ngủ lại nơi này.
Lão Hầu gia mới đến, nhìn thấy đại tôn nữ nhi đã khỏe lên, đúng là rất cao hứng.
3 Thái phu nhân đã nhiều ngày tâm trạng không yên. Mắt thấy sắp sang năm mới mà đại nhi tử nơi ấy vẫn chưa có tin tức tốt, rất sợ hắn bất lợi. Bà có tâm cầu phúc, chỉ là gần đây thân thể không thoải mái, nhiều lần dặn dò Mã thị, nhất định phải cúng nhiều hương khói.
4 Từ biệt đã qua một năm.
Đời trước, hắn vâng mệnh đi Sơn Tây dẹp loạn, đắc thắng trở về. Trở lại vương phủ, mới biết nửa tháng trước nàng đã qua đời.
5 Từ Minh Quang tự trở về, Thái phu nhân hỏi quẻ xăm.
Vì Mã thị không biết, Bùi Ngọc Anh trả lời:“Không đi giải. ”
“Làm sao thế này?”. Thái phu nhân hỏi.
6 Chu Dịch bị đánh ngẩn ngơ.
Bùi Ngọc Anh thừa cơ chạy mất, nhanh bước rời đi. . .
Bùi Ngọc Kiều bởi vì vẫn ngồi xổm, đột nhiên không đứng dậy nổi, sau khi đứng lên, thấy trời đất nghiêng ngả.
7 Kinh thành tuyết đã rơi hai ngày, bao trùm lên mặt đất cả một tầng dày. Mãi đến buổi sáng hôm nay, ánh nắng mặt trời mới xuất hiện.
Tuyết trên mái hiên đã tan chảy, tích táp rơi xuống nước.
8 Suýt chút nữa nói ra câu điện hạ, Bùi Ngọc Kiều sợ đến mức tim đập thình thịch. Nghe thấy hắn hỏi, nàng lấy lại dũng khí, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc nói: “ Ngươi…ngươi nghe lầm rồi.