1 Editor: Umi
Một trận choáng váng đánh úp, duỗi tay kiểm tra chỗ đau trên đầu. Đợi đã, nàng tìm ra một vật cứng rắn giống như kim loại. Mở mạnh hai mắt, phát hiện trước mắt một mảnh mờ mịt, dường như có cái gì che chắn tầm mắt, nàng thuận tay vén cái vật đó lên lại bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ ngây người, thứ che tầm nhìn của nàng là một cái khăn đỏ thẫm.
2 Editor: Umi
Hoàn hảo chỗ nàng đang ở là biệt uyển, tân khách cùng hạ nhân lui tới cũng không nhiều, Lâm Lộc rất nhanh tìm được cửa sau, mở cửa, rón rén đi ra.
3 Editor: Umi
Muốn tìm chỗ trốn đi, nhưng vì một chút sắc tâm của chính mình, chậm rãi tiếp cận tên quỷ kia.
Vừa thấy, Lâm Lộc hoảng sợ. Chỉ thấy là tên quỷ này trên mặt có một mảng lớn màu đen, tóc rối tung, che hơn phân nửa khuôn mặt, nhìn không rõ lắm dung nhan.
4 Editor: Umi
Thời gian buổi trưa hôm đó, một đám hắc y nhân xuất hiện ở một trấn gần rừng cây, một người trong đó mở miệng hỏi: “Gia, Cỏ Xích Nguyệt Minh Châu thực xuất hiện ở thâm sơn cùng cốc này sao? Chúng ta có phải tìm lầm địa phương hay không?”
”Dạ Mật! Đi theo gia lâu như vậy lâu như vậy, còn không biết quy củ sao? “Tên còn lại quát lớn lớn tiếng, trên người mặt này có một vết sẹo lớn, như một con rết xấu xí, khiến cho hắn càng them dữ tợn,hung ác.
5 Editor: Umi
Chính là Quân Dật như thế nào cũng không dự đoán được, sẽ có Lâm Lộc xuất hiện ở rừng núi hoang vắng, hơn nữa quân Lâm lại bị phát độc phía trước một mảnh ngân hoa sen.
6 Editor: Umi
Bọn họ ước chừng đi nửa canh giờ mới đến trấn trên, Lâm Lộc bọc Lâm bằng một ngoại bào màu tím, thoạt nhìn chẳng ra cái gì cả.
”Rốt cục tới rồi, đói chết bổn cô nương.
7 Editor: Umi
Luyến Đồng! Luyến Đồng!!!
Lâm Lộc từ nhỏ sống ở hiện đại, cái từ này “luyến đồng” này chỉ tồn tại trong tiểu thuyết, nàng biết bị biến thành luyến đồng là cực kỳ thống khổ.
8 Editor: Umi
Năm ngày trước, trên quan đạo từ Thanh Bình trấn đến huyện An Nhạc, có một chiếc xe ngựa đi không nhanh không chậm. Bên ngoài xe ngựa, có tổng cộng mười người hộ tống.
9 Editor: Umi
Bên này Lâm Lộc cùng Lâm lên đường suốt ngày đêm, rốt cục hai ngày sau cũng tới huyện An Nhạc.
“Nương tử, chúng ta đi đâu tìm đệ đệ?” Lâm nhìn đường phố đông người, chỉ cảm thấy hoa cả mắt.
10 Editor: Umi
Trước cửa Lưu Bảo Trai đã bị người vây kín, Lâm Lộc bọn họ chỉ có thể dừng chân ở ngoài vòng vây. Lúc này, Lâm Lộc đã thay một thân nam trang, tóc buộc cao sau ót, tay cầm một chiết phiến, bộ dáng rất giống một công tử tuấn tú đủ tiêu chuẩn.
11 Tô Ngọc Li nhìn chằm chằm địa phương bọn họ rời đi, nở nụ cười hứng thú, đám người xung quang lại một lần hút không khí tập thể. Nam nhân đẹp không chỉ nữ nhân biết thưởng thức, nam nhân cũng biết.
12 ”Ngươi đã đoán ra được, ta đây cũng không muốn gạt ngươi nữa, kỳ thật a, Tô huynh tìm chúng ta đến là để hỗ trợ huynh ấy tìm đệ đệ. ” Lâm Lộc lại gần nói nhỏ vào tai gã sai vặt, thần bí nói: “Đây chính là cơ mật, ngàn vạn lần không thể lộ ra.
13 Tô Ngọc Li không muốn quấy rầy bọn họ, xoay người rời đi, gió nhẹ khẽ lướt qua khiến tay áo hắn tung bay, như trích tiên đang dạo bước chốn trần gian.
14 Editor: Umi
Nam tử áo trắng, thần tình lạnh nhạt, phảng phất tiên nhân không hỏi thế sự, mi dài như liễu, đậm nhạt thích hợp, ánh mắt hẹp dài, giống như trăng non trên bầu trời đêm, không người nào có thể bỏ qua nốt ruồi dưới mắt trái của hắn.
15 “Hắn là bị người bắt đi, nghe nói là bị đưa đến cho Quan lão gia ở An Nhạc huyện. ” Lâm Lộc tức giận, không khỏi nắm chặt hai đấm: “Ta ở một thôn nhỏ, muốn tìm hắn nhưng đành bất lực, chỉ cầu Tô công tử có thể giúp ta một tay, làm ơn cứu đệ đệ ta.
16 ”Vũ, tiểu tử này tính tình thật là bướng bỉnh. ” Mặc vẫn mặc một y phục màu đen, bọc hành lý bằng vải xám sau lưng tựa hồ là vật bất ly thân của hắn.
”A, cũng hợp với khẩu vị của ta, chẳng qua là đáng tiếc.
17 ”Nghe thấy cái gì? Ngươi nói rõ ràng cho ta!” Mặc một bên không nhịn được lớn tiếng mở miệng hỏi.
”Nghe được âm thanh của ong mật phát ra, có rất nhiều âm thanh vỗ cánh.
18 Tốn một chút thời gian buổi trưa, Lâm Tử Lộc đi dạo xong các thương khố của Lưu Bảo Trai, một đường đi này nàng đều chảy không ít nước miếng, hai mắt lúc nào cũng ứa ra lục quang, đối với những đồ vật được cất giữ ở đây, cái nào cũng thèm thuồng.
19 Nghe vậy, Lâm co rúm lại, chỉ lộ ra nửa cái đầu, hai gò má ửng đỏ, con ngươi đen như mực, mắt long lanh đầy ủy khuất.
Lâm Tử Lộc nhất thời ỉu xìu, động tác muốn lên giường cũng ngừng lại nơi đó.
20 Lâm Tử Lộc nhìn Lâm vẻ mặt đầy hài lòng, cảm thán thủ nghệ của chính mình càng ngày càng tốt rồi, nàng bây giờ có đủ tiêu chuẩn để làm một thượng đẳng nha hoàn nha.