61 Quân Lâm đang cùng Tô Ngọc Li dùng bữa tối, tâm tình vốn có chút buồn bực, lại thấy Dạ Ẩn đột nhiên xuất hiện, đuôi lông mày ngay lập tức nhướng lên, đôi mắt đầy ao ước nhìn chằm chằm phương hướng phía sau Dạ Ẩn.
62 Quân Lâm trở về phòng lấy ra một tờ giấy, đề bút viết xuống một câu: Hiện tượng bình thường, không cần quá mức lo lắng.
Viết xong sau lại cảm thấy có nơi nào đó không ổn, lại viết thêm một câu nữa: Hết thảy mạnh khỏe, qua một thời gian nữa mới trở về, hoàng huynh chớ niệm.
63 "Lập tức đi tìm, nếu mà tìm không thấy, ngươi cũng không cần đã trở lại!" Quân Lâm lưu lại một câu này, sau đó không quản phản ứng của Dạ Ẩn mà đề khí bay ra ngoài.
64 Thấy thần sắc Liên Nhi thay đổi, nhưng Lâm Tử Lộc cũng không có thức thời mà im lặng, bởi vì đó không phải là phong cách của nàng, ngược lại Lâm Tử Lộc nắm chặt hai tay Liên Nhi, muốn nói tiếp về đề tài này: "Liên Nhi, ngươi không nghĩ muốn rời đi chỗ này sao?"
Liên Nhi kinh ngạc ngẩng đầu, chống lại đôi mắt vừa kiên định lại vừa chân thành của Lâm Tử Lộc, nhất thời có chút nói không lên lời.
65 "Ý của ngươi là. . . Ta cũng được xem là một người không trong sạch, xứng đáng ở trong này ngốc cả đời!" Ngữ điệu, Lâm Tử Lộc cất cao, thanh âm nghe qua có chút tức giận, nhưng khóe mắt đảo qua chút quang mang giảo hoạt.
66 Lâm Tử Lộc không nghĩ tới Quân Lâm sẽ đột nhiên xuất hiện bên ngoài cửa sổ, còn không quên hướng về phía nàng quỷ dị cười một cái. Trên khuôn mặt thần bí là chiếc mặt nạ màu bạc, hắn giờ này thật là xứng với bóng đêm, có phần giống như nhân vật Vampire trong truyền thuyết.
67 "Trở về thôi. " Quân Lâm dắt tay Lâm Tử Lộc, hắn là thật sự cảm thấy bọn họ nên trở về, bằng không một lúc nữa mưa to sẽ không về được nữa.
"Ngươi muốn về thì về trước đi, tối nay ta muốn ngủ ở đây.
68 "Như thế nào?" Quân Lâm thấy Tức Mặc Hành Vân đã bắt mạch nửa ngày mà vẫn không nói một câu, nhịn không được mở miệng hỏi.
Tức Mặc Hành Vân không hề có ý trả lời câu hỏi kia của Quân Lâm, lông mày hắn nhíu chặt, đôi mắt khép hờ, biểu cảm đặc biệt ngưng trọng.
69 May mắn Quân Lâm đã điểm huyệt ngủ, nên Lâm Tử Lộc khó có được một đêm không nằm mơ, lúc nàng tỉnh lại thì trời đã sáng choang, xoay người xuống giường mới phát hiện ra nơi này là phòng của Quân Lâm.
70 "Ăn quá ngon, quả thực hương vị này so với Quế Hoa Cao ở Đoạn phủ giống nhau như đúc. " Lâm Tử Lộc lại cầm lên một khối Quế Hoa Cao, tiếp tục mở miệng ăn lành.
71 "Tô huynh nhanh như vậy đã phải rời khỏi rôi sao, sao huynh không nán lại đây thêm mấy ngày?" Lâm Tử Lộc đi đến, ngồi xuống một cái ghế bên cạnh Tô Ngọc Li.
72 Cuộc sống của Lâm Tử Lộc và Quân Lâm sống ở An Nhạc huyện vừa bình thản mà vừa hạnh phúc, nhưng lúc này ở đế đô lại gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng.
73 Doãn Phiên Phiên vừa nghe thấy câu nói kia của Quân Dật, ngay lập tức tối sầm mặt lại, ủy khuất nói: "Phiên Phiên không bao giờ muốn đánh đàn nữa"
"Vì sao?" Quân Dật rất muốn nghe tiếng đàn của Doãn Phiên Phiên, nàng có thiên phú rất cao, chỉ cần hơi động tay là đã có thể tạo ra một khúc phá lệ động lòng người.
74 Trong lòng càng muốn Quân Lâm chết bao nhiêu, thì sự thất bại của kế hoạch lần này càng làm Quân Dật sinh khí, quả thực là hắn giận không thể kềm chế được nữa, một phen đẩy ngã cái bàn trước mặt.
75 Quân Lâm lôi kéo Lâm Tử Lộc ra cửa, kỳ thực là đi thẳng đến Túy Yên Lâu.
"Nguyệt nhi, nàng thật đúng là chấp nhất với nơi này a. " Sắc mặt dưới mặt nạ của Quân Lâm đặc biệt rất không tốt.
76 Sắc mặt Diệu Âm nhăn nhó, trong ngày thường Liên Nhi luôn luôn đè nàng, hôm nay thế nhưng còn có người dám ở Túy Yên Lâu khẩu xuất cuồng ngôn, cũng không xem xem sau lưng các nàng là người nào, nàng đang muốn mở miệng đã bị lão bản ngăn lại.
77 Nhìn thấy vẻ mặt bi thương của Dạ Ẩn, Lâm Tử Lộc liền bị sững sờ một chút, sau đó nở một nụ cười tươi sáng: "Ha ha, không phải là vì ngươi không tốt, ngươi đừng có thương tâm.
78 Lâm Tử Lộc ở trong phòng nghĩ nửa ngày, ghĩ đi nghĩ lại thì nàng vẫn cảm thấy Liên Nhi nán lại ở chỗ đó thêm một ngày thì sẽ có nhiều hơn một phần nguy hiểm, nàng thật sự không bỏ xuống được cái nữ tử có ánh mắt mềm mại giống như nước mùa xuân kia.
79 "Ai cho ngươi dùng loạn nội lực, thế này thì tốt rồi, thân thể của ngươi bị hao tổn chứ cũng không phải là thân thể của ta. Trong vòng mười ngày tới, ngươi đàng hoàng tử tế làm một người bình thường đi, ngươi cũng không cần mạnh mẽ sử dụng nội lực, dù ngươi muốn cũng không thể dùng được.
80 "Nha? Theo cách nói của cô nương này, Liên Nhi cô nương nguyên lai là còn trong trắng. " Lâm Tử Lộc mở miệng, cố ý đè thấp tiếng nói.
“Các ngươi ngàn vạn đừng bị nàng ta lừa, Liên Nhi chính là đồ đĩ không hơn không kém, hằng ngày còn không biết xấu hổ tỏ vẻ thanh cao, ta chưa thấy qua có người nào lại không biết xấu hổ như vậy.