21 “Được người cứu đi sao?” Lâm Tử Lộc thở phào nhẹ nhõm, thật tốt, nếu thật sự tạo thành một kết cục không thể vãn hồi, nàng cả đời cũng không thể tha thứ cho chính mình.
22 Trong đám người lại một lần nữa nổ tung, kịch liệt thảo luận thân phận của Lâm Tử Lộc và Lâm.
Lâm Tử Lộc lau mồ hôi trên trán, nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi Lâm: “Tiểu Lâm tử, chúng ta đây là bị người vây xem sao?”
”Hẳn là vậy.
23 Lâm còn chưa kịp phục hồi tinh thần, đã bị Lâm Tử Lộc kéo, cả hai cùng nhau rời đi Lưu Bảo Trai, tận đến khi họ chạy tới một cái hẻm nhỏ không có người mới dừng lại.
24 Đoạn Lệ kém chút phun ngụm trà đang ở trong miệng ra ngoài, nữ nhi này của hắn từ nhỏ mắt cao hơn đầu, cho tới bây giờ luôn khinh thường những nam tử tầm thường, nhiều lần mọi người đến nhà cầu hôn đều bị nàng đuổi đi, lần này sao lại chủ động quấn lấy một nam nhân?
”Vân nhi coi trọng công tử kia hả?”
”Vân nhi không biết.
25 Nhưng miếng ngọc này là vật duy nhất phụ mẫu lưu lại cho nàng, thôi, dù sao nàng cũng chưa từng thấy mặt bọn họ.
Lâm Tử Lộc nắm chặt khối ngọc trong tay, đi về phía viện đình, tìm Tô Ngọc Li, thời điểm nàng đến, Lâm đã ở đây rồi.
26 Đã nhiều ngày Lâm Tử Lộc đều bận rộn họa bản thiết kế cho tửu lâu, hiện tại nàng mới cảm thấy những bản vẽ trước kia của mình không hề vô ích.
Mà ở Đoạn phủ, vì thọ yến của Đoạn gia chủ, toàn phủ đang bận túi bụi.
27 Lâm không nói gì, chỉ nhìn thẳng nàng, thần sắc trong đôi mắt màu đen kia lưu chuyển rất phức tạp. Những ngày gần đây, đầu của hắn càng ngày càng đau, tuy rằng trí nhớ không hề khôi phục, nhưng cả người giống như đột nhiên tăng trưởng thêm mười tuổi.
28 Liều chết tìm kiếm máu Ngân Hồ, ngày đêm lại đi đường không ngừng, khi chạy về đế đô mọi người mới phát hiện chủ tử của bọn họ vẫn chưa trở về.
”Dạ Ẩn, Lâm sao lại không cùng các ngươi trở về?” Quân Triệt dựa vào vách giường, tiếp nhận dược mà Dạ Ẩn đưa qua, nhẹ giọng hỏi.
29 Một ngày này, Lâm Tử Lộc cùng Lâm mang theo một bức tranh chữ lấy được từ chỗ Tô Ngọc Li, liền một đường đi thẳng tới Đoạn phủ dự tiệc.
Vừa đi tới cửa, Đoạn Chi Vân cùng Đoạn Lệ đã đứng ở đó, tự mình nghênh đón hai người bọn họ.
30 Editor: Umi
Những người đang ngồi ở đây đều là người chút địa vị hoặc tiền bạc ở An Nhạc huyện này, nhưng so với người ở đế đô sẽ không thể bì được, chỉ bằng thân phận đến từ đế đô của Lâm Tử Lộc đã đủ để khiến cho bọn họ muốn kết giao rồi.
31 Trên đỉnh Kỳ Sơn, mây mù lượn lờ, cảnh vật ảo mộng, đẹp như Tiên cảnh.
Một bóng dáng màu hồng xuyên qua khu rừng rậm, nếu chỉ nhìn thoáng qua chắc chắn nhiều người sẽ bị dọa vì tự nhiên ở giữa một mảnh hoang vu lại có bóng dáng của một con người, hơn nữa nhìn qua không thể chắc chắn được người này là người hay là ma.
32 Tô Ngọc Li đem hoa đặt vào trong hộp ngọc, sau đó đưa cho Xuân. Xuân tiến lên tiếp nhận, hai mắt sáng quắc, nhìn chằm chằm hộp ngọc, nàng biết trong cái hộp này chính là thần dược bổ huyết tốt nhất trên đời, là thứ công tử cần nhất vào lúc này.
33 “À? Không biết Tô công tử muốn nói gì với ta?” Lâm biết, có lẽ Tô Ngọc Li có đáp án hắn muốn, nhưng hắn lại không muốn từ trong miệng Tô Ngọc Li biết được chân tướng.
34 Xuân thay đại phu xem mạch cho Lâm, thần sắc nàng cực kì phức tạp, nàng ấy nhìn về phía Tô Ngọc Li, Lâm Tử Lộc ở một bên cũng theo vậy nhìn về phía Tô Ngọc Li.
35 Từ sau trận té xỉu ngày đó, khi Lâm tỉnh lại, hắn giống như trở về lúc ban đầu nàng gặp hắn vậy, sạch sẽ thuần túy, còn có điểm ngốc ngốc hồ đồ.
Mấy ngày nay tất cả moi người đều bận rộn vì khách sạn sắp khai trương, Lâm tựa như đuôi nhỏ của nàng, lúc nào cũng đi theo sau người, mỗi ngày đều xoay chung quanh nàng, nàng không nhường hắn thì hắn ngay lập tức khóc lóc, giống như một đứa trẻ vậy.
36 Viêm Hỏa thạch là một đồ tốt có đặc tính khá đặc biệt. Khi Viêm Hỏa thạch gặp lửa ngay lập tức sẽ sinh ra nhiệt độ cực nóng, nhưng cũng không thể phát ra ngọn lửa.
37 ”Đoạn tiểu thư, xin hỏi mùi hương này từ đâu tỏa ra?” Lâm Tử Lộc hỏi, sau đó tiến đến gần chỗ Đoạn Chi Vân một bước, cẩn thận xem xét, xác nhận thật sự có Ngân Liên mùi hoa.
38 Bận nguyên một ngày, khi trời đã rất trễ rồi Lâm Tử Lộc rã rời trở lại Lưu Bảo Trai.
Còn chưa đi đến gần Lưu Bảo Trai, nàng đã nhìn thấy có một người đang ngồi trên bậc thềm trước cửa tiệm.
39 Tức Mặc Hành Vân nhìn thật giống một nữ nhân, hắn lạnh nhạt tiếp thu ánh mắt kinh diễm của bọn họ, một lát sau, hắn mới mở miệng cắt ngang tưởng tượng của bọn họ: “Bản thần y là người phương nào không quan trọng, nếu có thể làm cho bản thần y một mâm hoa đào tô, bản thần y đây có thể cân nhắc nói cho các ngươi biết thân phận của ta.
40 Tô Ngọc Li cho người cầm một chiếc hộp ngọc ra đây, tự bản thân mình mở hộp ngọc ra, một ánh sáng kim quang tỏa ra bốn phía, ánh sáng này như ánh mặt trời vậy, giống nhau đều khiến người xem chói mắt, một bông Yên Vũ hoa nằm ở bên trong hộp ngọc.