1 - Tiểu An ơi! Tiểu An à… Cả buổi hôm nay, Thái Mẫn đã đi tìm Tiểu An, đệ đệ của nàng. Bình thường Tiểu An sau khi mang vải lụa tỷ tỷ dệt ra thành bán là vội vã về ngay.
2 Đã mấy ngày trôi qua, dù Thái An cũng đã làm theo ý tỷ tỷ mình, đưa người đàn ông vào trong kho củi nhưng lòng Thái Mẫn cứ bứt rứt không an. Cứ đêm là nàng tỉnh giấc, một nỗi sợ hãi vô hình kéo đến… Thái Mẫn chạy đến bên cửa, kiểm tra lại chốt, mắt còn nhìn về phía kho củi.
3 - Không cần phải sợ. Cứ ngủ một giấc đi! Giọng nói vang lên bên tai, nhẹ nhàng, êm ái. Bàn tay vẫn đang ôm lấy nàng, áp sát vào lồng ngực của mình. Đối với một thiếu nữ, bản thân Vũ đế cũng hiểu có thể đây là một hành động phi lễ.
4 Ngoài trời mưa đã dứt…Không khí vẫn còn lạnh. Cánh tay Vũ đế trở thành nơi gối đầu cho Thái Mẫn suốt đêm qua. - Tỷ tỷ…. Tỷ tỷ ơi!Có tiếng người đang gọi.
5 Thái An cười suốt từ khi Du đại ca nhận lời. Hắn đi khoe khắp nơi, từ những nơi tương đối thân thiết đến những người chỉ đơn thuần là quan hệ mua bán trong thành.
6 Khi Vũ đế mở mắt, một cảm giác an ổn tràn ngập trong lòng hắn. Trời đã sáng. Bên ngoài se lạnh. Mùi hoa cỏ theo cửa sổ len lỏi vào bên trong. Hắn hít nhẹ một hơi…Chỉ chưa đến một tháng sống nơi này thế mà con người Vũ đế lười biếng đi nhiều quá.
7 Hoàng cung. - Vẫn không có tung tích gì sao?- Muôn tâu thừa tướng chúng thần đã tìm khắp nơi mà vẫn không có tung tích của bệ hạ. Thần nghĩ rằng…- Lui xuống đi!Phượng Khanh khoát tay.
8 Mùa đông sắp đến, các gia đình tích cực tìm thêm lương thực tích trữ phòng khi trời lạnh không thể ra ngoài. Mấy hôm nay, Thái An cũng theo trai làng họ Đào dưới chân núi đi săn.
9 Sáng sớm, Thục tẩu cách đó hai con đường đã đến rủ Thái Mẫn ra thành mua gạo, muối và một số thứ cần thiết khác. Quanh đây mười dặm có khoảng 10 gia đình cùng sinh sống, trước đây vốn không thân quen mấy với Thái Mẫn song nàng từ ngày xuất giá, trở thành nương tử của người ta đã bắt đầu làm thân với họ.
10 Sự việc nói thì chậm nhưng diễn ra rất nhanh. Thái Mẫn cứng đờ người, đứng yên tại chỗ, con ngựa lao nhanh vun vút đến chỗ nàng. Tim đập thình thịch, chân tay run rẩy, Thái Mẫn chỉ biết đứng yên.
11 Ánh mắt Vũ đế trở nên thâm trầm trong bóng đêm. Thái Mẫn thanh thuần, là một cô gái bình thường. Nàng quý trọng gia đình, quý trọng người thân của mình.
12 Phải đi rồi…. Đến lúc Vũ đế phải đi rồi…. Hắn thở dài, gương mặt thoáng hiện lên vẻ nuối tiếc. Nơi bình yên này đã gắn bó với Vũ đế một thời gian ngắn ngủi song thực sự làm cho hắn cảm nhận thế nào là hạnh phúc.
13 - Muôn tâu bệ hạ…Trời đã khuya lắm rồi. Thỉnh bệ hạ nghỉ ngơi. Đã hơn canh tư. Vũ đế vẫn còn ngồi xem tấu chương, nội giám không ngớt châm dầu vào đèn.
14 Trải qua khá lâu, rồi bọn lính hầu chợt lui ra. Một người vội vã lách vào. - Nương tử…Giọng nói đó…Hết sức là quen thuộc. Là tướng công, là tướng công của Thúy Nhàn.
15 Từ lúc đến đây đã hơn 10 ngày vậy mà Thái Mẫn vẫn không gặp lại Bạch y công tử đó. Tung tích của đệ đệ cũng không nghe nhắc đến. Nàng gần như bị giam lỏng trong hậu viện.
16 - Nàng ta đã có tướng công?Trong biệt viện dành riêng ình, Linh phu nhân nhướng mày. Tin tức này, quả thật bất ngờ. Tuyết Nhạn nghĩ là Linh phu nhân sẽ rất vui mừng.
17 Về tới hậu viện, Tuyết Nhạn đi như chạy về chỗ của Thái Mẫn. Nàng giật nẩy người khi có người gọi mình. Thì ra là Bàng tổng quản. - Bàng tổng quản. - Tuyết Nhạn…Ngươi đi đâu mới về?- Dạ…- Dù đã chuẩn bị trước nhưng Tuyết Nhạn vẫn thấy run.
18 Hoa viên buổi tối lạnh lẽo. Thái Mẫn khoác trên người chiếc áo choàng làm bằng da báo hoa mai mà tướng công đã tặng. Nó giúp nàng lấy thêm can đảm đối mặt với Linh phu nhân.
19 …. - Phu nhân!Bàng quản gia thở phào khi nhìn thấy Thái Mẫn đi ra từ biệt viện. Nghe Tuyết Nhạn báo, ông cơ hồ mất cả hồn vía. Phu nhân mà có bề nào, biết làm sao ăn nói với Thừa tướng đại nhân:- Bàng lão thúc…Tôi không sao!Thái Mẫn cười nhẹ.
20 Nhận được tin Bàng quản gia và Thái Mẫn chuẩn bị nhập cung, Bạch Phượng Khanh quay trở vào. Đã hơn tuần trăng nay, kể từ lúc công chúa Thúy Nhàn và phò mã bị trục xuất khỏi cung, chưa đêm nào Vũ đế ngủ đủ giấc.