1 "Đây là ảnh chụp chồng cô và cô gái khác, cô xem đi. " Đào Tư Di ngẩng đầu nhìn thoáng qua người phụ nữ tao nhã đang uống cà phê trước mặt cô, không rõ chồng mình cùng cô ta bên ngoài có quan hệ gì? Cô ta quan tâm hơn cô, thậm chí còn điều tra rõ ràng như vậy, có ảnh, có thư, chân tướng rõ ràng.
2 "Tiểu thư, chào cô, chúng tôi đã kiểm tra qua, ảnh này là ảnh chụp thật, không qua chỉnh sửa. " "Vâng, cảm ơn. " Đào Tư Di tự nhiên từ trong túi lấy ra mấy tờ tiền mặt để đổi lấy mấy tấm hình mỏng manh kia.
3 "Vợ à, em đang ở đâu? Đã trễ rồi, sao vẫn chưa trở về?" Điện thoại truyền đến tiếng của Lý Mộ Tiêu, trong giọng nói rõ ràng có chút hờn giận. Đào Tư Di nhìn thời gian, cô cùng Diệp Nam Tê bất tri bất giác hàn huyên đã hơn bốn tiếng rồi.
4 Nhìn ánh nắng bên ngoài, Diệp Nam Tê híp mắt vui sướng, một lòng muốn giúp Đào Tư Di chuyển nhà. Ngày hôm qua anh còn tưởng cô vẫn sẽ hòa ái cùng ông chồng lăng nhăng kia tiếp tục sống qua ngày, không nghĩ tới người ta đã tìm phòng khắp nơi để chuyển đi, làm hại anh chuẩn bị một đống từ ngữ để thuyết phục bọn họ ly hôn mà lại không dùng đến, thật là lãng phí công phu thuyết phục của thiếu gia ta mà.
5 Đi theo người giúp việc đi vào phòng ăn, Đào Tư Di cảm thấy không khí có chút kỳ lạ, vẻ mặt Diệp Nam Tê âm trầm đối mặt với Diệp Lan Trăn đầy tươi cười.
6 Ánh nắng ban mai chiếu rọi lên người Đào Tư Di, khiến cô cảm thấy ấm áp, tuy rắng nắng sáng nay nhẹ nhàng nhưng vẫn có chút chói mắt, tựa hồ cô vẫn chưa thích hợp với nơi đây.
7 Diệp Lan Trăn tới tận hôm nay mới đáp ứng lời mời tham gia tiệc chiều của một doanh nhân, đều bởi vì mấy ngày nay anh phải chằm chằm theo dõi Diệp Nam Tê, cho nên ngay cả sự vụ ở công ty anh cũng giải quyết hơi chậm.
8 Lý Mộ Tiêu cùng Trần Thiệu có vài hợp đồng nên thường xuyên lui tới, tâm tình anh ta vốn đang không tốt nên nghĩ buổi tối không muốn ra ngoài ăn cơm, nhưng hôm nay là người kia mời.
9 Thời điểm trở về hai người một đường không tiếng động, Diệp Lan Trăn được nghe giáo huấn nên không dám lái xe nhanh như lúc đi. Ra khỏi nội thành, Diệp Lan Trăn mở trần xe, tốc độ xe cũng chậm hơn, không khí mới mẻ nhất thời phả vào mặt.
10 Đào Tư Di nhìn bóng Diệp Lan Trăn khuất dần trên lầu liền bĩu môi, dậm mạnh chân đi lên lầu. Vừa rồi nói chuyện cùng Diệp Lan Trăn, cô rút được hai trọng điểm.
11 Sáng sớm hôm sau, Đào Tư Di lười biếng duỗi thắt lưng, từ khi kết hôn đến giờ cô vẫn dậy đúng giờ. Làm trái thói quen, buổi sáng ngủ dậy liền đau đầu, đau thắt lưng.
12 Diệp Lan Trăn bề bộn nhiều việc nên từ hôm theo anh trở về từ quán bar, Đào Tư Di cũng chưa từng gặp qua anh. Để tiện đi lại, Diệp Lan Trăn an bài cho cô một lái xe, công việc mỗi ngày là đưa cô ra ngoài mỗi khi cần.
13 Đào Tư Di cúi đầu xem thời gian, mọi người đều tranh giành bắt tay cáo biệt vị Mã tiên sinh kia, giống như trên tay anh có tiên khí vậy, dính vào là có thể biến thành bàn tay vàng.
14 Đại sảnh yến hội ánh đèn huy hoàng, Đào Tư Di thầm mắng mình không có tiền đồ, phải chịu quản lý Ngô tra tấn nửa giờ rồi mới được phép về trước giờ tan tầm.
15 Diệp Lan Trăn và Đào Tư Di đến muộn, vừa đến nơi thì người đã đông đủ. Mấy người đàn ông vây quanh bàn ăn chơi bài, số còn lại ngồi trên ghế sô pha nói chuyện phiếm.
16 Sau khi bị lưu manh Diệp Lan Trăn đùa giỡn, Đào Tư Di quay đầu muốn đi. Cô không thể chịu đựng thêm được nữa, anh dựa vào cái gì mà dám làm càn như vậy.
17 "Mã tiên sinh, thời gian không còn sớm, tôi nghĩ đã đến lúc đi về. " Trong nháy mắt đã không thấy thân ảnh Trương Lệ Viện, Đào Tư Di thực hoài nghi tốc độ này của chị ấy có phải đã đạt đến trình độ thế vận hội Olympic.
18 “Cậu Diệp, lâu rồi chưa thấy cậu, nghe nói cậu ở Côn Thành làm mưa làm gió, có phải không định trở về hay không. ” Lý Kiến cầm ly rượu đụng vào ly của Diệp Lan Trăn rồi một ngụm uống hết.
19 Diệp Lan Trăn trực tiếp đi đến trước mặt Đào Tư Di, lấy tay ôm nhẹ eo cô, ánh mắt lườm Diệp Nam Tê bên cạnh. “Em lại không ngoan rồi, còn dám đem đứa nhỏ nhà người khác vào nhà, nói anh nên xử phạt em thế nào đây, lần này khẳng định nặng hơn so với lần trước, nếu không em sẽ không nhớ lâu.
20 “Không nghĩ nhanh như vậy cậu Diệp đã trở lại, sao không nán lại Bắc Kinh vài ngày, thân thể ông cụ nhà cậu có khỏe không?” Mã Đằng Diệu bắt tay Diệp Lan Trăn, khách khí chào hỏi.