1 Tôi tin vào tình yêu, đồng dạng tin sẽ mất đi tình yêu. Hỏi thế gian này, si tâm nam tử có bao người?Gặp nhau, yêu nhau đến nghi ngờ. Ly ly hợp hợp khiến tôi chán ghét.
2 Tuyết đầu mùa đã rơi, hạt tuyết trắng xinh đẹp bay lã chã khắp nơi, tất cả mọi người liền vui mừng háo hức, vì mùa xuân sắp cận kề, mọi nhà đều chuẩn bị quần áo mới, lương thực mới để qua lễ, nỗi buồn duy nhất đọng lại trên người của những khất cái phơi sương nằm gió.
3 “Loảng xoảng” sau hàng loạt tiếng vỡ đồ thì một nữ tử vừa vặn chạy ngang qua. May mắn thấy được con hẻm nhỏ, chân dang ngang, nhanh chóng núp ở đằng sau chuồng gà.
4 Tùng, tùng, tùng. Mới canh năm, tiếng trống to như sấm vang lên đánh thức các tiểu hài tử trong giấc ngủ. Như thường lệ, nhiều tiểu hài tử rất tự giác, mau chóng mang hài, thay áo, rửa mặt.
5 “Cái gì, người Mai gia tìm ta?” vừa nghe được, cô không khỏi cuồng tiếu “Tìm ta, chẳng qua trong nhà lạc mất con vượn tài, tìm làm gì?” nếu không phải nghe nhắc lại hai chữ ‘Mai gia’ thì cô đã quên mất ‘Mai gia’ là cái gì.
6 Thời gian thấm thoát trôi qua, cuối cùng cuộc thi đã đến, và Tố Tố cũng trải qua bốn cuộc thi. Lọt vào vòng trong, có tên trong danh sách của ải cuối cùng.
7 Mới sáng sớm, mọi người đã xuất phát, tuyến đường càng ngày càng rồ ghề, và mọi người đã học khôn ra, quyết định đi chầm chậm, còn hơn phải xức thuốc mỡ đau nhức xương khớp như hôm qua.
8 “Ngươi, nói đi, mọi chuyện có phải hay không đều do ngươi một tay sắp đặt?” Tú Hạnh ôm lấy ngực của mình, tức giận hỏi lấy Tố Tố. Mặt Tố Tố vô biểu cảm, Tú Hạnh liền nắm lấy vạt áo của Tố Tố “Ngươi, vì sao có thể làm ra loại sự việc này đâu? Bọn họ ngày thường bỏ qua ngươi, thờ ơ ngươi, lạnh nhạt ngươi, nhưng một ngày làm thầy suốt đời làm thầy, bọn họ tổng tính cũng là sư huynh tỷ muội của ngươi, vì sao ngươi lại kéo dài thời gian, thấy chết không cứu?”Sau khi tuôn ra một chuỗi lời hỏi tội, Tú Hạnh rốt cuộc cũng nhìn thấu: “Phải chăng… Phải chăng… đó không phải là ‘sự cố’? Mà chính là ‘cố ý’?” rồi nhớ lại ngày đó….
9 Gia đình bần hàn, gia phụ là một tú tài, nhiều lần đi thi khoa cử, nhưng đều bị đánh rớt, gia mẫu chờ đợi nhiều năm, cuối cùng không đợi được nữa, nửa đêm cùng nam nhân khác chạy trốn, bỏ lại chồng con.
10 “Vẫn còn nghĩ đến Đổng tỷ tỷ?”Mộc Diện không nói, ánh mắt mờ mịt nhìn về phía xa nơi bầu trời. “Thật ra ngươi không có lỗi, ngươi đã cố gắng lắm rồi, bao năm qua, không nhờ thuốc của ngươi, có lẽ Đổng tỷ tỷ không sống đến giờ phút này” đến bây giờ cô mới hiểu, vì sao cung chủ của một cung ngay cả nha hoàn hoặc tùy tùng bên cạnh cũng chẳng có.
11 Nam Mộ Phong quốc, Ngao Tấn Đế ngự trị, năm thứ sáu. Trải qua những năm bình yên, Mộc Gia Thôn nằm tại phía tây nam đã không may gặp một trận dịch bệnh, khiến người trong thôn dần dần bị căn bệnh này hành hạ.
12 Cũng như mọi ngày, vừa hái thuốc xong, y liền quay về ngôi nhà nhỏ của mình, đặt thùng trúc xuống. Thói quen là châm cây nến đặt chính giữa cái bàn gỗ lên, ánh sáng vàng nhạt mờ ảo dần dần xâm chiếm nhà gỗ nhỏ.
13 Lần thứ hai hắn tỉnh lại, vẫn là tiểu thiếu niên tên A Bố kia, còn vị ‘Thủy đại phu’ thì đã biệt tăm. “Đại ca ca đang tìm Thủy đại phu?” thấy hắn tỉnh lại, A Bố chạy nhanh đỡ lấy hắn, thuận miệng hỏi.
14 Trải qua mấy ngày, bệnh tình của Thạch Vô Ngấn tiến triển khá tốt. Người học võ, thể trạng đương nhiên khác với phàm dân tục tử, hơn nữa được cấp thuốc đầy đủ, cho dù sắp chết cũng bị níu lại.
15 Đêm về khuya, tiếng kêu rít rít của côn trùng ngày một nghe đến rõ ràng. Ngoài tiếng lật sách của người ở phía trước, còn có tiếng than lách tách ở ngoài kia như thể đang nấu nướng cái gì đó.
16 “Hàm Qúy, ngươi ở đây, ta ra ngoài xem sao. ”Thạch Vô Ngấn vừa mới bước ra khỏi khu vực nghiêm trọng, nhìn đến Thủy Nhược Hàn đang đàm luận với mấy thôn dân, liền nhớ lại lựa chọn trốn tránh đêm qua của Thủy Nhược Hàn, trong lòng lại nảy sinh lên ác độc muốn châm chọc một chút.
17 Ai đó đang âm thầm hối hận khi quá mềm lòng mà đi bắt chuyện với Thạch Vô Ngấn…Nói thật, việc làm hôm qua, y cảm thấy mình cũng ‘hơi quá đáng’, nhưng hiện tại thì cảm giác tội lỗi bốc hơi đâu mất, ngược lại còn rất muốn thêm một lần ‘tái phạm’!Ngoài mặt Thủy Nhược Hàn vẫn duy trì vẻ trấn tĩnh bình thường nhưng bên trong đã âm thầm đấu tranh với nhau, tính toán việc giết vương gia của một quốc phải trả giá thế nào…Thế nhưng vì Thạch Vô Ngấn vẫn còn hữu dụng, cho nên y miễn cưỡng tha cho hắn một mạng!Bởi vì lần này lên núi, chỉ có một mình y, nếu có Thạch Vô Ngấn làm cu li khuân vác, hầu hạ này nọ, y cũng đỡ vất vả.
18 “Lạch tạch, lạch tạch. ” Từng hạt nước mưa nho nhỏ từ trên không trung nhổ xuống mặt đất. Tức thì quấy phá giấc ngủ của hai người. Củi đốt hết, lửa đã tắt.
19 Có người nằm co rúm như tôm luộc, không ngừng run cầm cập tránh ở vách tường sát trong hang động. Nửa đêm thức giấc, phát hiện ra điều khác lạ từ phía Thủy Nhược Hàn, Thạch Vô Ngấn không chút suy nghĩ liền cởi ngoại bào của mình đắp lên người đang run lẫy bẫy Thủy Nhược Hàn.
20 Khóe môi co rút dữ dội, tâm tình ngày càng tụt dốc. Thủy Nhược Hàn – y tự nhận mình mắc bệnh sạch sẽ, mà người xung quanh cũng cảm nhận thấy y ‘sạch sẽ’ từ trong ra ngoài, vậy mà không nghĩ đến có một ngày sẽ bị người khác phê bình mình, này, quả thật là xúc phạm đến sỉ diện cùng tự ái của y đi!“Này, ngươi nhìn đi đâu thế?” Hiếu kỳ vì Thủy Nhược Hàn ngó Đông ngó Tây như đang tìm kiếm một thứ gì đó, lập tức dấy lên sự tò mò muốn biết của Thạch Vô Ngấn.