21 “Không thấy sao?” Ngữ điệu tựa như trêu tức, Thủy Nhược Hàn đã muốn mau chóng xuống vách núi hái dược liệu quý hiếm kia để bào chế thành thuốc, sau bao tháng nay tìm kiếm không thấy, cuối cùng đã tìm được, có phải Thạch Vô Ngấn chính là phúc tinh của y không?“Không được!” Hắn cự tuyệt, lập tức kéo Thủy Nhược Hàn lên.
22 Thạch Vô Ngấn thật muốn thăm dò Thủy Nhược Hàn một chút, nhưng mỗi lần nhìn đến đôi mắt trong vắt như nước hồ thu không chút gợn sóng kia, hắn không tài nào mở miệng…Y là mẫu người chính tà bất phân trong truyền thuyết sao?Nhận ra người đằng sau có vấn đề, nhưng Thủy Nhược Hàn lại chọn cách bịt mắt không thấy, chính y cũng không hiểu y là làm sao? Từ khi quen biết Thạch Vô Ngấn, y đã thay đổi!Vỏ bọc hoàn hảo, sự kiềm chế tuyệt hảo, đi đâu mất rồi? Vì sao ban nãy lại có ý niệm muốn giết người chứ? Được rồi, đã vậy thì thôi đi, thế như lại bị ‘đương sự’ phát giác?Vẻ ngoài điềm tĩnh, nhưng trong ánh mắt đã có chút phức tạp.
23 “Chuyện gì?” Đối với nam sắc gần như đã miễn dịch như Thủy Nhược Hàn thì vẫn không sao nhịn được tim đập nhanh, để che giấu sự bất thường của mình, khi trả lời Thạch Vô Ngấn, y đã nghiêng mặt sang một bên, nhìn đến phong cảnh đạm mạc phía dưới, tránh cho nguyên hình của mình bị bại lộ ở đôi mắt tinh tường sắc bén của Thạch Vô Ngấn.