1 Hôm nay, là một ngày đặc biệt.
Vì buổi tối này mà cô đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng, chỉ để cho anh có được một kỷ niệm khó quên trong đời.
Cô tin rằng, buổi tối hôm nay sẽ làm anh khó quên.
2 Tê liệt.
Đây là cảm giác đầu tiên của cô sau khi khôi phục ý thức.
Cô cảm thấy xương cốt toàn thân dường như không phải của mình nữa, giống như là bị va đến tan xương nát thịt rồi sau đó là lấy từng mảnh một ghép lại với nhau, ý thức dần dần rõ ràng, nhưng thân thể lại không nghe sự diều khiển, loại khổ sở khi không cách nào cử động được làm cô phải nhíu mày lại, muốn dùng giọng nói để chứng minh bản thân mình vẫn còn sống, kết quả cổ họng chỉ khô khốc như người ở sa mạc, đến một đơn âm cũng không thể phát ra.
3 - Chồng của mình thì đâu? - Dường như tất cả mọi người đều lảng tránh đề tài này.
Đối mặt với câu hỏi này, Vưu Chi Hân do dự, nhìn Mạnh Yên Phấn, ý muốn để cho cô ấy tiếp lời.
4 Tôn Ký Viễn là … Chồng của cô?!
Lương Thiếu Thanh sững sờ một hồi lâu, ngay cả lúc bà Trương rời đi cũng không phát hiện ra.
Không phải nói anh cùng với cô nhân tình không biết là thứ bao nhiêu đã đi du lịch nước ngoài rồi hay sao?
Cô nhìn anh, dường như chủ nhân kia đang bắt đầu dọn dẹp xung quanh, thậm chí còn muốn cô nằm trên giường nghỉ ngơi, cô cũng không nói được lời cự tuyệt, chỉ vì những gì anh ta làm đều rất hợp tình hợp lý.
5 - Anh nói nhiều như vậy, nếu lần này em vẫn không nói chút gì, có phải sẽ bị ăn đòn hay không?
Người đàn ông này yêu mình như vậy, cô cảm thấy hạnh phúc không gì bằng, cô muốn biết rõ lúc đầu họ yêu đương như thế nào, vì sao ban đầu cô lại từ chối anh? Anh là người đàn ông hoàn hảo như thế, ai lại có thể nhẫn tâm từ chối sự dịu dàng của anh ấy chứ?
- Anh biết em đã không còn nhớ anh là ai nữa, không sao, không nhớ ra là tốt nhất, lúc trước anh luôn cảm thấy anh đối xử với em chưa đủ tốt, sau này anh sẽ càng cố gắng bù đắp, để ngoài anh ra, em không thể tiếp nhận được người đàn ông nào khác nữa.
6 Bên kia sườn núi là vực sâu, cao năm sáu trăm mét, đủ để một người ngã chết hoặc một chiếc xe rơi xuống dập nát.
Chỉ cần tay cầm vô lăng chệch hướng một chút, vậy thì… Tất cả sẽ hoàn toàn khác đi.
7 - Ông chủ của tôi ơi, thời gian vừa rồi anh đi đâu vậy?
Trợ lý Phan của Tôn Ký Viễn cùng anh họp xong cuộc họp kéo dài, cuối cùng cũng phát ra một câu.
8 Họ đã ngủ cùng phòng, chỉ là không cùng giường, đối với sự tiến triển này, đôi bên đều rất hài lòng.
Ban ngày, Tôn Ký Viễn đi làm, Lương Thiếu Thanh ở nhà, ngoài làm việc nhà ra còn giúp anh sắp xếp tài liệu, cô dường như chưa từng học qua việc sử dụng máy tính, vì vậy khi chồng cô hướng dẫn, tuy rằng cô học rất chậm nhưng rất chăm chỉ.
9 Cạch… Căn phòng tối tăm truyền đến âm thanh mở cửa, anh nén xuống nhịp tim đang đập dữ dội, bật người đứng dậy, trực tiếp bước vội về phía cửa, anh dừng lại trước cánh cửa một lúc, rồi mở ra.
10 Họ không thích chụp ảnh… Điều này là chồng cô đã nói.
Cô tin anh.
Có điều lần này anh nói để bù đắp lại cho cô, nhân chuyến đi du lịch đến những nơi kỷ niệm của hai người, anh sẽ chụp một đống ảnh để ghi lại hạnh phúc của họ.
11 May mà Lương Thiếu Thanh bình thường có rèn luyện sức khỏe, sau khi chồng cô hồi phục sức khỏe, cô vẫn khỏe mạnh một trăm phần trăm.
Chồng cô vừa kết thúc chuỗi ngày nằm dài trên giường lại liền phải tăng ca để cho kịp công việc.
12 Tôn Ký Viễn vì vợ nên gần đây đều tan tầm rất đúng giờ.
Có chồng bên cạnh, ban đêm cô cũng ngủ ngon hơn, tuy có chút tự trách, nhưng hãy bỏ qua chút bướng bỉnh này của cô, gần đây cô cảm thấy rất bất an nên cần có người bên cạnh mới không suy nghĩ lung tung.
13 Anh của Đường Ngải Nhu rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vả lại, vì sao Đường Ngải Nhu nói có vẻ như cô vừa kết hôn chưa bao lâu?
Tất cả những hoài nghi về quá khứ theo chuyện lần này mà dần dần kết nối với nhau… Những người bên cạnh dường như đều đang giấu diếm cô, rốt cuộc là chuyện gì?
Trong đầu chất chồng bao nhiêu là câu hỏi, không thể tìm ra đáp án từ chồng hay là Chi Hân mà chỉ có thể điện thoại đến người bạn thân còn lại để hỏi, hi vọng có thể có được đáp án mong muốn.
14 Lương Thiếu Thanh mệt mỏi, giống như con búp bê ngồi trên giường, để mặc cho Tôn Ký Viễn sấy tóc cho, sau khi đặt cô nằm xuống, anh cũng nằm xuống theo bên cạnh, vòng tay ôm cô, để lưng cô dựa sát vào lồng ngực anh.
15 Lương Thiếu Thanh đầu óc mù mịt, không phải là do nó có vấn đề, mà trình độ ngôn từ của người đàn ông này cần được rèn luyện thêm.
- Lời anh nói thật mâu thuẫn.
16 Trước khi cô Lương bị tai nạn thì đã được người ta nộp bảo hiểm sự cố ngoài ý muốn bốn ngàn vạn, hơn nữa còn chia ra nộp ở hai công ty bảo hiểm khác nhau, cộng thêm việc xe của cô ấy bị người khác phá hỏng, chúng tôi nghi ngờ đây là một vụ mưu sát có tính toán trước.
17 Cuối cùng Lương Thiếu Thanh nhờ Đường Ngải Nhu đưa đến Vườn Yêu Trẻ.
Cô… Một mình đường ở bên ngoài, chần chờ không dám bước vào, lần đầu tiên đến đây, cô vô cùng yêu thích nơi này, cũng rất có cảm tình với nơi đây, vì vậy mà cô rất sợ rằng đến cả nơi này cũng là giả.
18 Tôn Ký Viễn gắt gỏng đi đi lại lại trong trường quay, không phải vì quay không thuận lợi mà là anh vẫn chưa tìm được Thiếu Thanh.
Cô đã đồng ý trở về nhà nhưng điện thoại trong nhà vẫn không có ai nghe máy, người quản lí cũng nói không nhìn thấy người, di động của cô lại ở trạng thái tắt máy, anh sốt ruột như sắp giết người đến nơi, vì vậy trừ Tiểu Phan ra những người bên cạnh anh có thể trốn đều đã trốn hết, vốn không có ai muốn đến gần anh lúc đang nổi giận.
19 - Lát nữa chúng ta sẽ đi ăn ở đâu?
- Bạn anh mở một nhà hàng Hồ Nam, đầu bếp là người Trung Quốc, món ăn vô cùng ngon, nhất định phải để em nếm thử.
20 Lương Thiếu Thanh không từ chối được sự nhờ vả của bạn thân, cuối cùng cũng đến Đài Nam giúp anh họ của cô ấy.
Bạn thân nói rằng anh họ là một đạo diễn, thường chỉ với một mệnh lệnh liền làm cho người ngã ngựa đổ, trợ lý của anh họ luôn không ngừng năn nỉ xin xỏ, chỉ thiếu nước quỳ xuống nữa thôi; cô ấy cũng vốn không phải lòng dạ sắt đá, vì vậy chỉ có thể đồng ý, nhưng vì gần đây có một vụ án nên không thể nào phân thân được, chỉ còn cách đổi cô đến thay thế, bạn thân đã gặp khó khăn, đương nhiên cô phải giúp đỡ.