1 Mấy hôm nay, cứ đêm đến trời lại mưa không ngớt. Mây đen vần vũ, gió lạnh từng cơn thổi thốc vào tấm rèm châu, tạo thành những tiếng đinh đinh đang đang thánh thót.
2 Thủ đô của La Sa nằm trên đỉnh Hoàng Liên luôn là nơi đón đợt tuyết đầu sớm nhất trong vương quốc. Mùa đông năm ấy tuyết rơi dày, mới cuối tháng mười mặt hồ đã sắp đóng băng.
3 Sáng sớm khí trời ấm áp, Xa Mị sai người đặt một chiếc bàn đá cẩm thạch nhỏ giữa vườn, ngồi một mình uống rượu, thỉnh thoảng tiện tay lật vài trang sách.
4 Đêm qua uống khá nhiều nên sáng nay Xa Mị dậy hơi muộn so với mọi ngày. Trời sắp vào đông, cảnh vật có phần tiêu điều hơn trước. Đã gần trưa rồi mà bốn bề vẫn còn tầng tầng lớp lớp sương giăng, cái lạnh len lỏi vào từng nếp áo, khiến Xa Mị không khỏi rụt người sâu vào tấm áo lông cừu lúc mới bước ra ngoài.
5 Sau mấy trận mưa liên tiếp từ giữa mùa thu, rốt cuộc đêm rằm đầu đông trời lại quang đãng lạ thường. Người bạn cũ của Chiêu Cát vừa tặng gã mấy quyển thơ tiếng Phạn, nên đêm ấy gã ngồi trong phòng sách đọc đến tận khuya.
6 Chiều xuống, trời lại mưa dầm. Trong căn phòng xa hoa phủ một màu vàng rực, tiếng than hồng nổ lép bép thỉnh thoảng lại vang lên, đều đều phả hơi ấm lên chiếc giường trải lông mềm mại.
7 Xa Mị cứ gục vào lòng gã như thế mà ngủ thiếp đi. Tất cả nước mắt của đời nàng dường như đều trút hết vào đêm ấy. Từ bé đến giờ nàng chưa từng khóc nhiều như vậy, nhưng cũng chưa bao giờ cảm nhận được mình đang chạm vào hạnh phúc một cách rõ rệt thế này.
8 Thiên điện, hoàng cung,“Phụ vương, người cố uống một chút thuốc đi!” Xa Mị ngồi bên giường, ân cần đóng vai một người con hiếu thảo. “Ta không muốn uống!” Quốc vương gắt lên, vừa nói được mấy tiếng lại ho sù sụ.
9 Lúc Chiêu Cát tìm đến ngôi đền, chỉ thấy ngoài sân xác người la liệt, bốn bề lặng ngắt như tờ. Máu…. . . Máu…. . . Máu…Khắp nơi toàn là máu. Con tim gã như bị hàng vạn lưỡi dao đâm tan nát đến không còn một mảnh.