1 Chương 1. 1 Ánh nắng mùa hè chói chang rực rỡ cũng không làm giảm đi sự sôi nổi và nhiệt tình trên bãi biển Nam Đài Loan. Những cô gái mặc những bộ bikini hai mảnh đủ mọi dáng vẻ, tròn trịa, mảnh khảnh, tụ tập đông đủ nằm dài trên bờ cát, dưới bầu trời xanh, và nước biển xanh mát, làm các thanh niên mở rộng tầm mắt, nước dãi chảy ròng ròng.
2 Chương 1. 2 Tuy rằng trong bóng đêm nàng không nhìn thấy đối phương, nhưng cũng hiểu được đối phương chắc chắn biết vị trí chính xác của mình, và họng súng của hắn cũng đang chĩa thẳng vào trái tim cô.
3 Chương 2. 1 Phòng nghiên cứu của Kiều Mã Lỵ nằm ở một nơi hẻo lánh trong vùng ngoại ô, nơi nàytuy rằng hẻo lánh nhưng xem ra phong cảnh cũng rất hợp lòng người.
4 Chương 2. 3 ****************** Nhược Băng luôn tin tưởng vào giác quan nhạy bén của mình, nàng ngửi được trong không khí có điều gì đó không bình thường, có người đang lén tiếp cận nàng, tuy rằng hôm nay mới đưa đến, nhưng cũng đủ để vừa kịp lúc để sử dụng.
5 Chương 2. 5 Giáo viên Lí dạy môn Toán lập tức quan tâm hỏi: ” CôTrầm đừng để bị cảm, tuy rằng bây giờ trời đang nóng bức, nhưng là phải chú ý đừng cảm lạnh.
6 Chương 3. 1 Mục Phong Cuồng vượt ngục ! Bạch Thiệu Thàm từ trên ghế nhảy dựng lên, tin tức này làm hắn khiếp sợ. ” Chuyện xảy ra khi nào?” “Tối hôm qua, hôm nay cấp trên mới vừa tuyên bố lệnh truy nã toàn quốc.
7 Chương 3. 3 ********************* Những tên cận vệ của Viên nghị viên và những tên thủ hạ của các băng nhóm lúc này giống như trâu điên không ngừng vọt tới, Nhược Băng căn bản đấu không lại, những vũ khí giấu trên người đã sử dụng gần hết, nhưng bọn họ vẫn ào ạt tiến về phía nàng, chạy đến cuối đường, gương mặt nàng trở nên trắng bệch, góc chết đại diện cho đường cùng.
8 Chương 4. 1 ” Cô Trầm, cổ cô làm sao vậy?” Cả ngày hôm nay, mỗi người vừa thấy đến nàng, đều đồng loạt hỏi những lời này. Trên cổ Nhược Băng đầy những vết xanh tím, mỉm cười trước những ánh mắt quan tâm tò mò , nhẹ nhàng giải thích lý do nàng hôm qua “Không cẩn thận bị chạm vào cổ”.
9 Chương 4. 3 ********************* Bởi vì chuyên tâm chìm trong suy nghĩ, hoàn toàn không nhận thấy được Ân Thác đang đi phía sau lưng nàng, cuộc nói chuyện của nàng và Ngô Kiện Khang hắn đã nghe được toàn bộ, Ân Thác tiến lên khom người nói nhẹ vào tai nàng “ Tại sao lại vui như vậy ?” Dọa người nha! Nhược Băng cả kinh làm rớt quyển sách trên tay, Ân Thác nhanh nhẹn đón lấy, làm cho chồng sách vở nặng nề kia không rơi trúng chân của nàng.
10 Chương 5. 1 ” Đã bắt được Mục Phong Cuồng ?” “Ừm” Vẻ mặt của Nhược Băng đầy bội phục nói: “Lần này anh đã lập được công lớn, vị thần bộ của giới cảnh sát lại một lần nữa tóm được tên đại gian đại ác – Mục Phong Cuồng, chiến công của anh lại tăng thêm một bậc.
11 Chương 5. 3 Nhược Băng chạy ra vườn trường, sau đó lẻn vào ngỏ tắt nhỏ, rồi trốn ở một lớp học bỏ trống thở dốc, vừa thở hào hển được mấy cái, lập tức phát hiện gã đàn ông quỷ dị cũng theo kịp và đang đánh về phía nàng.
12 Chương 5. 5 “Thừa dịp này, nhanh!” Hắn mệnh lệnh, nói xong cũng nhanh chóng lao người ra. Trên mặt đất của tầng hầm vang vọng tiếng ầm ầm của mưa bom bão đạn.
13 Chương 6. 1 Nhược Băng đệ đơn xin từ chức ở trường trung học Minh Dương, nếu hành tung đã bị kẻ địch phát hiện, nàng phải nhanh chóng rời đi để phòng ngừa tổn thương đến người vô tội, hơn nữa lần trước cùng Cảnh Chấn giao thủ, đã xuất hiện ở trước mặt toàn bộ học sinh và giáo viên bằng bộ mặt thật, đương nhiên càng không có lý do lưu lại Huống chi manh mối về việc làm trái pháp luật của Viên nghị viên cũng đã tra ra, may mà chưa bại lộ tên thật, cho nên trước khi người của Viên nghị viên biết nàng trà trộn vào trường trung học để nằm vùng, phải mau chóng rời đi.
14 Chương 6. 3 Muốn hoàn thành tốt tất cả những hành động, Nhược Băng và Bạch Thiệu Phàm thường hay thảo luận rất cặn kẽ, có khi thảo luận mãi đến khuya, Nhược Băng còn ngủ lại ở chỗ của hắn, sau đó rời giường lại tiếp tục bàn luận vấn đề còn dang dở.
15 Chương 6. 5 Thiết bị báo động phòng vệ trong phòng nếu đã bị Hắc Ưng phá giải, liền mất đi ý nghĩa phòng vệ, tuy rằng thân thủ của Hắc Ưng là nhất nhì trên thế giới, có thể nói là ngoại lệ, nhưng Nhược Băng định cũng nên báo cho Kiều Mã Lỵ biết một chút.
16 Chương 7. 1 Trong lúc Bạch Thiệu Phàm đang dẫn dắt anh em cấp tốc truy tìm tung tích của Nhược Băng, thì nàng đã trở về nhà. Rất nhiều cảnh sát lùng sục khắp các khu vực rừng núi, phát hiện ra thi thể của Cảnh Chấn.
17 Chương 7. 3 Một lát sau đã đi đến chỗ ở của hắn, Nhược Băng lập tức giãy khỏi vòng ôm ấp của hắn , tức giận hỏi: “Vì sao lại làm anh ấy bị thương?” “Mạng hắn lớn, nên anh không giết hắn , nếu không phải em ‘ xin anh ’, giờ này hắn đã đi gặp Diêm Vương rồi.