1 “Bởi vì anh yêu em!”Khi nghe câu này, Lâu Nghiêu Nghiêu bình thường giống khúc gỗ cũng đã bị cảm động, nước mắt giống hạt châu rơi mãi không ngừng, làm thế nào cũng dừng không được.
2 Lâu Nghiêu Nghiêu khó có thể tin nhìn hai tay xa lạ lại quen thuộc này. Nói xa lạ, vì tay trái cô từng có một vết sẹo, tuy rằng điều trị đúng lúc, đã xử lý tốt, nhưng bởi vì miệng vết thương quá sâu nên vẫn để lại một chút dấu vết.
3 Lâu Nghiêu Nghiêu chờ mong nửa ngày, kết quả tin nhắn này như đá chìm đáy biển. Rõ ràng tin nhắn lúc trước được gửi tới trước đó không lâu, kết quả cô ngây ngốc một lúc thật lâu, lại trả lời tin nhắn, nhưng lại vẫn bị không để ý tới? Là không phát hiện, hay là hiện tại bề bộn nhiều việc? Nếu như không trả lời, có phải đã nói rõ Tần Chí không nghĩ trả lời tin nhắn của cô?Trong lòng Lâu Nghiêu Nghiêu đủ mọi loại cảm xúc, nếu là trước kia, cô đã sớm gọi điện thoại, mặc kệ anh đi làm hay đang họp, đều phải nghe! Nhưng mà, như vậy có phải có vẻ giống cố tình gây sự hay không? Cố tình gây sự rất nhiều năm lần đầu tiên Lâu Nghiêu Nghiêu có cảm giác lo lắng.
4 Lâu Nghiêu Nghiêu hôm đó liền xuất viện, nếu thân thể căn bản không có vấn đề, cũng không muốn ở bệnh viện, tuy rằng Phương Hi Lôi không đồng ý, nhưng không lay chuyển được Lâu Nghiêu Nghiêu, đành phải đồng ý, đương nhiên, một phen giao tranh là tránh không được.
5 Ngày hôm sau Lâu Nghiêu Nghiêu dậy thật sớm, đêm qua cô hưng phấn quá độ, lăn qua lộn lại mãi mà vẫn không ngủ được, sau đó cầm sách đọc một lúc, mới bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
6 Chờ Lâu Nghiêu Nghiêu từ trong mộng tưởng tỉnh lại, lại theo xe taxi đi về, mặt trời đã chỉ còn lại có vài vệt ánh sáng hồng. Dì Lưu mở cửa bị vẻ mặt tiều tụy của cô làm cho hoảng sợ, nhanh chóng kéo Lâu Nghiêu Nghiêu từ trên xuống dưới cẩn thận đánh giá mấy lần, thấy không có gì bất thường, mới thở ra một hơi hỏi:"Nghiêu Nghiêu, con làm sao vậy? Có phải có người khi dễ con không?"Lâu Nghiêu Nghiêu nghiêng đầu nhìn bà, thấy người quen thuộc, ánh mắt tiều tụy khôi phục một chút thần thái, cô cầm lấy bả vai dì Lưu vừa lay vừa hét: "A a a a a a a!"Trong nhà mọi người bị tiếng kêu thê lương kia làm kinh động, dì Lục nhanh chóng buông công việc trong phòng bếp đi ra, Lâu Thanh Thanh ở trên lầu cũng xuống, chú ý động thái của Lâu Nghiêu Nghiêu.
7 Ngày hôm sau, khi Tần Chí đến, Lâu Nghiêu Nghiêu còn đang ngủ. Chờ dì Lưu đem cô từ trên giường lôi xuống dưới, liền thấy Tần Chí đang cùng cha mẹ cô ngồi ăn bữa sáng, Lâu Thanh Thanh xem nhẹ không nói tới.
8 Từ nhỏ đến khi học đại học Lâu Nghiêu Nghiêu đều ở nhà ông ngoại, nói là ông ngoại nuôi lớn cũng không đủ. Tổ tiên Phương gia chuyên kinh doanh tơ lụa, lịch sử có đến mấy trăm năm, hưng thịnh có mà nghèo túng cũng có, đến thời của ông ngoại Lâu Nghiêu Nghiêu, liền chỉ còn lại mình ông là độc đinh.
9 So với Lâu Nghiêu Nghiêu bên kia hẹn hò coi như vừa lòng, Lâu Thanh Thanh bên này quả thực chính là vô cùng thê thảm. Nửa đêm lúc trở về, một đầu tóc đen bóng dài bị dính bơ không nói, buổi sáng hôm nay khi Lâu Nghiêu Nghiêu nhìn thấy mặt trái của cô ta còn sưng phù, trên ngực chỗ xương quai xanh có thể mơ hồ thấy mấy vết cào khủng bố.
10 Lâu Nghiêu Nghiêu trước kia đi học xem tạp chí, tan học trước tiên là đi dạo phố nay đã thay đổi, mọi người bên cạnh cô đều có thể cảm nhận được. Trước không nói không hề cùng hai nữ sinh trong ký túc xá lui tới.
11 Rốt cục cũng hết tiết, Lâu Nghiêu Nghiêu đem sách dự định đọc vào cuối tuần bỏ vào trong cặp, những thứ còn lại liền giao cho Đàm Cầm, để Đàm Cầm mang về giúp.
12 Trở lại nhà trọ, Lâu Nghiêu Nghiêu đã bị Tần Chí nhét vào phòng tắm. Từ sau khi lên đại học, Tần Chí thuê một nhà trọ cách đại học không xa, một phòng ngủ, một phòng khách một phòng bếp một phòng vệ sinh, ban công chỉ có mấy chục mét vuông, nhưng đối với một người đàn ông độc thân, phòng ở như vậy tuyệt đối là không thể soi mói.
13 Lâu Nghiêu Nghiêu bắt đầu giận dỗi cùng Tần Chí. Tuy rằng lần này chính là Lâu Nghiêu Nghiêu suy nghĩ vẩn vơ, Tần Chí hoàn toàn là không biết cô tức cái gì.
14 Lâu Nghiêu Nghiêu ra một thân mồ hôi, kết quả một người cũng chưa đánh được, ngược lại đem chính mình làm ệt mỏi chết khiếp, đành phải ngồi ở bên cạnh một người lấy ánh mắt giết chết bọn họ.
15 Lâu Nghiêu Nghiêu giống như mơ một giấc mơ đẹp, sau khi tỉnh lại mang theo cảm giác thoả mãn, nhưng tinh tế suy nghĩ lại không nghĩ ra rốt cuộc đã mơ thấy cái gì, đầu óc hoàn toàn thả lỏng, không có suy nghĩ gì.
16 Sự việc thuận lợi ngoài dự đoán của mọi người, không có suy sụp cùng đau khổ như trong dự đoán, tất cả đều như nước chảy thành sông. Hai người đều thích nhau nên mọi việc đều trở nên đơn giản, hết sức hài lòng, làm cho Lâu Nghiêu Nghiêu từng theo đuổi một người nhiều năm cảm thấy lo được lo mất.
17 Nguyễn Tư Nam lại một lần nữa đi đi lại lại trong phòng Tần Chí, dù là định lực kinh người cũng cảm thấy phiền chán, nhất là toàn bộ buổi chiều người này cứ như con ruồi, ong ong ở bên cạnh anh.
18 Lâu Nghiêu Nghiêu đứng trước gương, đưa tay kéo khóa áo, kết quả nửa ngày không kéo lên nổi, cúi đầu nhìn thoáng qua bụng, từ khi ở chung với Tần Chí mỗi ngày đều có các loại mỹ thực thay phiên nhau, bất tri bất giác ăn thành một bà béo.
19 Lâu Nghiêu Nghiêu cúi đầu, dấu đi sự chán ghét trong mắt, đưa tay đặt vào tay anh. "Vinh hạnh của tôi. "Quả thật thực vinh hạnh không phải sao? Bị một người người đàn ông như vậy nhớ mãi trong lòng.
20 Cười có rất nhiều loại, bi thương, sung sướng, đằng sau mỗi một loại tươi cười đều cất dấu một loại cảm xúc. Lâu Nghiêu Nghiêu nở nụ cười, có người nghĩ cô là tức quá mà cười, nhưng chỉ có Lâu Thanh Thanh ở gần cô trong gang tấc mới biết, cô không phải giận mà cười, cô là cao hứng mới cười, đúng vậy, cao hứng, biểu tình, ánh mắt của Lâu Nghiêu Nghiêu, không có cái nào không nói cho cô, Lâu Nghiêu Nghiêu hiện tại thật là cao hứng phát ra từ nội tâm.