1 Ngồi trong phòng họp rộng lớn, tôi nhìn lên bệ diễn thuyết, chậm rãi tự nhủ, bình tĩnh nhìn anh ta, một nụ cười lạnh mê man đậu trên môi. Cả đời này, tôi đều phải vì người khác mà sống!Cả đời này, tôi đều phải sắm vai một con búp bê mặc cho người khác thao túng.
2 Chương 1: Cách cách ngang ngược ]Yết hầu khô nóng, đau đớn như có ai đốt lửa trong đó. Tôi không chết? Rõ ràng viên đạn kia dường như đã xuyên sâu vào tim.
3 [Chương 3: Lấy da thịt bồi thường da thịt ]“Ngươi hối hận chưa?” Anh ta áp sát lại gần tôi, cau mày hỏi. Vì sao tôi lại lâm vào tình thế này? Rõ ràng không phải tôi…“Đúng….
4 [Chương 7: Lời nói dối ]Tiễn Tứ gia về, tôi nằm trằn trọc trên giường. Người tên Tứ gia thần bí này là ai? Có khả năng là Càn long không? Nếu không, Vân Sở sẽ không ngừng trả giá để giành tôi.
5 [Chương 9: Giấc mơ chân thật (mở đầu)]Người bối rối nhất lại là Tình Nhi. “Vũ công tử, hôm nay ta có khách quý, ngày mai lại đến được không?”Người kia trầm mặc không nói, lạnh lùng đảo mắt qua tôi và Vân Sở.
6 [Chương 11: Goá chồng trước khi cưới ]Giấc mơ chân thật đến đáng sợ, dường như hoàn toàn là thật, tôi có thể coi nó như một giấc mơ sao? Không thể. Nếu như có thể, tôi cũng sẽ không vì sáng nay nhìn thấy gương mặt Hiên Viên Vũ lại như bị đánh vào tim, đau đến tận xương.
7 [Chương 12: Không có mây, không còn gì ngoài núi hoang]“Bảo Nhi!” Hiên Viên Vũ nhìn thấy tôi, rất kinh ngạc, trong mắt loé ra sát ý rồi tắt ngay. Tình Nhi bỗng nhiên đứng ngồi không yên.
8 [Chương 13: Phản bội ]Bên ngoài gió to mưa điên cuồng, đã không thấy bóng dáng Vân Sở, tôi tìm anh thế nào, tôi tìm anh thế nào?Đau đớn trong lòng đã không thể kềm nổi, mặc gió mưa quất vào đau rát, tôi che mặt khóc, khóc thất thanh, khóc tuyệt vọng, khóc cho ra những nỗi đau, khóc cho hết những tình cảm đang cố kìm chế.
9 [Chương 15: Thử một trò chơi ]Tôi yêu! Là một người đàn ông phong kiến, cũng là một người thanh thản như thiên tiên. Yêu đến chỉ khẽ vẫy ngón út cũng làm tôi ngọt ngào không thôi.
10 Chương 17: Mãi mãi đừng bỏ rơi tôi ]Tôi chết sao?Không chết. Tôi bị tiếng chim kêu đánh thức. Vì sao rơi xuống núi luôn không chết? Tiểu thuyết là như vậy, tivi là như vậy, ngay cả cuộc sống thật cũng như vậy! Ai! ~Tôi sờ khắp người, toàn thân ngoại trừ hơi đau nhức và trầy da, một vết thương nặng cũng không có.
11 [Chương 19: Vết thương chịu thay]“Cho tới bây giờ, tôi chưa từng lừa anh cái gì. ” Tôi lãnh đạm nói, kể từ lúc anh ta không chút lưu tình đâm Vân Sở một kiếm, tôi đột nhiên hiểu rõ, anh ta hoàn toàn khác với Lăng Lỵ.
12 [Chương 21: Em rất yêu, rất yêu anh ]Tôi được đưa vào phòng trong, nơi này rất quen thuộc, chúng tôi từng ở trong này vui đùa ầm ĩ, thậm chí tôi không hề e lệ ngồi trên đùi anh, ôm chặt cổ anh……Anh ngồi trên ghế, vẻ mặt ưu tư, như có thể bị cuốn theo gió mà bay bất cứ lúc nào.
13 [Chương 23: Tình suy độc ]Ngủ thẳng đến hừng đông, hơi thở nam tính tươi mát vẫn bọc xung quanh tôi, thật thoải mái. Tôi mở mắt ra, đã thấy anh nhìn chăm chú vào tôi, tôi nhếch khóe miệng, cười, đau nhức trên người bỗng nhiên biến mất.
14 [Chương 25: Sao rơi]“Nàng phải trở về!” Anh nói kiên quyết. “Vì sao?” Tôi hỏi lại anh. “Người trong lòng nàng ở ba trăm năm sau, nàng đương nhiên phải về!” Anh trả lời đương nhiên.
15 [Chương 27: Trong mắt tình nhân không chấp nhận có cát dính vào]Vân Sở cẩn thận cắt vỏ táo, vẻ mặt chuyên chú, gương mặt tuấn mỹ tản ra luồng sáng thản nhiên nhu hòa, mê hoặc đến độ người ta hít thở không thông.
16 [Chương 29: Yêu sâu sắc (kết cục)]Ngày tình nhân 14 tháng 2, tôi đã nằm viện một tháng, có thể chạy có thể nhảy, nhưng vẫn phải ở lại bệnh viện dưỡng sức.
17 Đinh Đang nhìn thấy tôi xanh cả mặt, đã nhịn không được cười ra tiếng. “Nhưng Ngải Vân ra tay, giá chiếc nhẫn ngọc này chắc chắn sẽ bị giới đồ cổ đẩy lên thành bão!”“Nhưng Ngải Vân kỳ lạ lắm, không giống phong cách bình thường của anh ta, nhẫn ngọc vừa ra giá 20 vạn, anh ta lập tức đưa giá 500 vạn, ngăn giọng tất cả những người khác, không ai dám ra giá nữa! Chẳng lẽ đó thật là bảo vật hiếm có?” Nhân viên bắt đầu bàn luận.