1 Gió thổi vi vu, âm thanh ma quỷ xé ruột xé gan. Gọi hồn dẫn đường, chớ vào Quỷ Vực. Quỷ Vực, nghìn năm qua vẫn là nơi cấm kỵ của người trong võ lâm, muốn vào Quỷ Vực, trước phải thành quỷ.
2 Gió lạnh kéo tới, sương mù dày đặc vách núi cheo leo trong sơn cốc, một bóng dáng màu đen đứng lặng; thân hình cao lớn thon dài, lại lộ ra vô hạn thê lương.
3 Phong Ngân đi theo sau Như Tuyết Ngưng, xuyên qua cánh cửa đá. "Đây là phòng băng mà các thế hệ trước của Phi Tuyết cung truyền lại, về sau ngươi sẽ sống ở đây để chữa trị cho ta.
4 Hắn kết luận tiếng khóc là từ nơi này phát ra, nhưng kì quái là, lại không giống như từ bên trong phòng. Hắn đốt lên mồi lửa mang bên người, đẩy cửa nhà đá ra.
5 Phong Ngân ở trong sân viện lạnh lẽo đứng cả đêm, giữa hai lông mày có tầng sương thật mỏng. Phía chân trời dần dần bạc màu, mặt trời đỏ rực từ từ dâng lên, hắn si ngốc nhìn mặt trời mọc trong núi này.
6 "Những thứ nhìn đã muốn nôn mửa kia là để bôi trên mặt ta sao?" Nàng đi tới, cau mày nhìn chất lỏng dính dính trong bát đá mà Phong Ngân đang điều chế.
7 Nàng quả nhiên bị lời nói của hắn dời đi sự chú ý, vỗ vỗ tay nói: "Đúng nga, ta muốn mua cái gì, ngươi cũng sẽ mua cho ta, phải hay không?" Nàng nháy mắt mấy cái, hướng về phía hắn mỉm cười.
8 Thân thể đau đớn khiến Ngưng nhi mê man, Phong Ngân bón nước thuốc cho nàng xong, thức trắng đêm canh giữ bên cạnh nàng. Nàng đã quên mất quá khứ, làm hắn không cách nào biết được nàng tu luyện loại võ công gì, để đúng bệnh bốc thuốc.
9 "Ngưng nhi. " Phong Ngân đối với sự hờn dỗi vô cớ của nàng cảm thấy có chút bất đắc dĩ, không biết Đường Vũ đã đắc tội gì với nàng. Đường Vũ nghe vậy lớn tiếng nở nụ cười, nhìn về phía nàng lại nhìn về phía Phong Ngân, cười càng lớn tiếng hơn.
10 Nàng bá đạo thâm tình thổ lộ với chàng, làm chàng than nhẹ một tiếng ôm lấy nàng, "Nghê Thường không phải là người trong lòng của ta, ta chỉ thích một mình nàng thôi.
11 Giữa rừng trúc xanh tươi có một nhà gỗ màu tím, thanh âm của cổ cầm quanh quẩn, sương mù tràn ngập, làm cho người ta có cảm giác cơi đây như tiên cảnh vậy.
12 "Từ xưa đến nay quan hệ giữa Phi Tuyết cung cùng Quỷ Vực là tuyệt giao, như nước với lửa! Tổ tiên đã dặn dò, nếu người của Quỷ Vực có quan hệ với người của Phi Tuyết cung, sẽ phải chịu trừng phạt như thế nào, ngươi hẳn rất rõ ràng.
13 Nói tới chỗ này, nàng chợt ngẩng đầu nhìn về phía Phong Ngân, "Ngươi thích Như Tuyết Ngưng, phải không?""Ta thích nàng, thực sự thích nàng. " Phong Ngân thẳng thắn nói cho nàng biết.
14 Phong Ngân vội vã trở về phòng, trong nhà Như Tuyết Ngưng đang cười nhìn chàng đi tới. Đối với nụ cười của nàng, sắc mặt của chàng trắng bệch , vẻ mặt rất không tốt.
15 Phong Ngân đột nhiên tránh khỏi ngực của Phong Tử Thê, tựa vào chân bàn, cách xa hắn. Tay Phong Tử Thê cứng đờ, qua một hồi lâu, mới cười nhạt, "Ngân, tại sao chứ? Ngươi không bao giờ cho ta sắc mặt tốt, nhưng ta lại vẫn yêu ngươi như vậy.
16 "Ngân, cần gì phải làm mình khổ sở như vậy chứ?"Phong Ngân cắn chặt môi, trên mặt không còn chút huyết sắc, "Ngươi muốn ta khổ sở, bây giờ ngươi đã làm được rồi đó.
17 Như Tuyết Ngưng bỗng chốc đẩy cửa phòng ra, nhìn khắp bốn phía. "Phong Tử Thê đâu?" Nàng cáu kỉnh hỏi. "Đi rồi. " Phong Ngân nhìn thẳng nàng, vẻ mặt có chút thê lương.
18 Nàng nâng lên tay ngọc, lau gương mặt của chàng, sâu kín nói: "Ngươi thật sự là môt nam nhân hấp dẫn, nhìn qua dịu dàng như vậy, kiên nhẫn như vậy, độc ác.
19 Ai ngờ nửa ngày cũng không có tiếng động, nàng ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện ra Như Tuyết Ngưng đang ngồi xổm dưới đất, thân thể mảnh khảnh lạnh đến phát run.
20 Tư Ngạo Trần gần đây cũng sống không tốt. Thứ nhất là vì nỗi khổ tương tư, sau khi rời khỏi Phi Tuyết cung, hắn đối với Như Tuyết Ngưng càng ngày càng nhớ nhung, ngày nhớ đêm mong, bóng dáng xinh đẹp của nàng luôn chiếm lấy đầu óc hắn.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 161