1 Một cô gái bình thường, ăn mặc giản dị mở cửa phòng liền nghe một giọng nói vui vẻ truyền tới: " Đến rồi à, mình vừa mới mua được mấy cuốn truyện rất hay.
2 Giờ sắc trời đã tối, khắp Tô gia đều treo lồng đèn, mọi người ngồi từng bàn từng bàn như ăn tiệc, nói cười rôm rã. Tô mẫu thấy cô và Tô Hiểu quay lại thì vui mừng vẫy tay.
3 Mệt mỏi nằm lăn trên giường, vắt tay lên trán nghĩ nghĩ. Vẫn là mơ hay là thật đây, mình có khả năng trở về không. Giá như có tiểu Tuyết ở đây, nhỏ chuyên môn đọc mấy thể loại truyện này, chắc chắc có đối sách.
4 " A! Loan loan, đến đưa cơm cho Tô lão sư hã? Vô đây ngồi đợi một lát đi con, cũng sắp hết giờ học rồi. " Phương thẩm nhiệt tình lấy bánh trà ra mời. " Vâng!" Cô cười an vị trên ghế, nhấp một hớp trà rồi nhìn qua lớp dạy học của Tô Hiểu.
5 Xe chạy chưa được bao lâu thì bầu trời đã tối sẫm, cô lo lắng nói" Huynh chạy cẩn thận một chút. "Tô Hiểu cũng biết đi đường vào ban đêm rất nguy hiểm nên gật nhẹ nói" Được! Tiểu Nan có đỡ hơn không?"Cô buồn phiền nhìn đứa bé hồi trưa còn rất tốt sao bây giờ bị bệnh nặng đến thế, chả lẽ vì nguyên nhân này nên bị phụ mẫu bỏ rơi.
6 " Cô nương, thuốc đã sắc xong. " Tiểu tư bưng khay đi lại nói. Cô vội vàng đứng lên, cầm bát thuốc cẩn thận rồi đi lại ngồi xuống mép giường. " Để tiểu nhân đỡ đứa bé.
7 Không bao lâu sau thì Tô Hiểu cũng quay trở lại. Trên tay cầm chén thuốc với một ít mứt bí. Thấy tiểu Nan vẫn đang ngồi yên như cũ thì nhẹ mỉm cười nói" Cháu có đói không?.
8 " Đừng khóc. " Cậu rầu rĩ nói. Sau đó vươn tay gạt nhẹ những giọt nước mắt của cô. Cô thích cậu đến vậy ư? Tại sao lại thích? Rất nhiều nghi vấn xoay quanh trong đầu.
9 Cậu tuy thấy rất không được tự nhiên nhưng vẫn há miệng ngậm lấy muỗng cháo. Tư vị quả thật không tệ. Lúc cô mới bước vô cậu đã không có cách nào tiếp tục bình thản để nghiên cứu y thuật.
10 Tô Hiểu đang sốt ruột ngồi đợi thì thấy một cậu bé đi tới. Tiểu An là người lúc nảy được cô nhờ cậy. Nhìn vẻ mặt rất lanh lẹ, thấy Tô Hiểu thì tươi cười nói:" Huynh có phải tên Tô Hiểu?"Hắn tuy nghi hoặc nhưng cũng gật đầu lịch sự nói:" Là ta.
11 " Nhưng làm sao xuống xe được?" Cô nói ra cái khó. Đổi lại là một ánh mắt đầy xem thường. Sau đó vươn tay nhấn vào bụng cô một phát mạnh. " Aaaa! Đau quá! Đau bụng quá.
12 Một cơn khó chịu tràn lên họng, cô chống tay vào một cái cây nôn mửa liên tục. Mắt đỏ long sòng sọc, oán hận nhìn về chiếc xe ngựa. Quệt miệng đi về. Một quảng đường ngắn nhưng cô phải đi đến cả năm phút mới tới.
13 " Ha ha. " Hắn cười một cách điên cuồng, sau đó đánh một quyền tới cậu. Ánh mắt lóe lên, sau đó nhảy lên ghế né tránh. Một quyền đó liền đánh vô không khí tạo ra một làn gió mạnh.
14 Phó Phi Vũ dẫn người ngựa tìm kiếm phát hiện ra ám hương. Chạy theo mùi đến một cái cây nồng nặc hương khí, nhận được mật tự thì hạ lệnh cho ám vệ dò la xung quanh.
15 " Chủ tử ngựa đã chuẩn bị xong. " Phó Phi Vũ dắt một con bạch mã đi tới trình diện. Cậu nắm dây cương, leo lên. Giọng nói trong trẻo uy nghiêm:" Xuất phát.
16 Lúc cô nhận ra thì người cũng đã đi khuất bóng. Trong đầu xuất hiện một suy nghĩ hơi tự kỉ. Chả lẽ Giang Dĩ Bác có tình cảm với cô? Thật hoang đường, tuy phong thái và cách hành sử rất thành thục nhưng chung quy vẫn là một đứa bé.
17 " Không hay rồi. " Một luồng sáng từ xa xăm nhìn xuống nói. Sau đó chỉ trong tích tắc xuất hiện dưới vực Tuyệt Sinh. Xung quanh là một vùng sương mù tăm tối.
18 Đang bực bội thì Hoàng Chi Nhi nghe được từ xa có âm thanh kêu cứu. A ha, có người. Thật tốt quá. Đôi mắt đen ánh lên những tia sáng lạnh lẽo. Ả chầm chậm đi tới.
19 " Ngươi có muốn làm gì bây giờ không?" Tuyết thần mỉm cười xinh đẹp nói. Cô như người đang bị vây khốn trong sương mù, cảm giác trỗng rỗng, đau đớn cứ quay cuồng tràn lan.
20 " Cộc cộc. " Tiếng gõ cửa vang lên cắt đứt hồi tưởng của ả. " Có chuyện gì?" Hoàng Chi Nhi ngồi dậy, đạm mạc nói. Nữ tỳ cung kính bẩm báo:" Có một vị công tử muốn diện kiến Hoàng Dược Sư ạ.