1 Còn nhớ mùa hè năm thứ nhất trung học đó, Thư Nhã Vọng vừa tròn mười sáu tuổi, có một trưa đột nhiên ba bảo Thư Nhã Vọng đến nhà làm gia sư cho cháu trai của cấp trên của ông, cô giật mình thon thót, điều cần biết về cấp trên của ba thì người đó chính là Tổng tư lệnh quân khu đồn trú thành phố S, cô chỉ mới gặp mấy lần, đó là một người cao tuổi đặc biệt nghiêm khắc và cương nghị, mỗi lần trông thấy ông ấy là cô đều không thể không đứng nghiêm lại chào.
2 Ngày hôm sau, Thư Nhã Vọng đến muộn, cô vác hai vành mắt thâm đen đến nhà Hạ Mộc, sau đó cô phát hiện vành mắt thâm quầng thường ngày của cậu ta lại càng trũng sâu thêm, Hạ Mộc luôn có quầng thâm mắt, trước đây Thư Nhã Vọng không hiểu tại sao một đứa bé còn nhỏ như vậy mà lại có quầng thâm quanh mắt nghiêm trọng như thế, bây giờ thì cô nghĩ cô đã hơi hơi biết được rồi.
3 Tất cả mọi người đều bị khung cảnh trước mắt làm cho kinh ngạc, cậu bé xinh xắn đó, một tay đang giơ khẩu súng, nét mặt như lẩn vào bóng đêm, toát ra một cảm giác vô cùng tối tăm, lạnh lẽo, khiến cho người khác sợ hãi, không ai dám lộn xộn một chút nào, ngay cả cô cũng không chắc cây súng đó có phải chỉ là súng đồ chơi thôi không.
4 Mùa đông năm thứ hai cấp ba tới thật sớm, trẻ em đã vận áo bông thật dày ình từ lâu, mùa đông mà đạp xe tới trường sẽ rất lạnh, gió lạnh luồn qua cổ áo tốc vào người, Thư Nhã Vọng là người rất sợ lạnh, kiên nhẫn được mấy ngày thì cũng chịu thua, đổi sang ngồi xe của đơn vị, chuyên dùng chở con cái của quân nhân trong đại viện đi học, Nhã Vọng có thể lười biếng nhưng còn Đường Tiểu Thiên thì không thể, ba cậu chắc chắn không cho được phép cưng chiều cậu như vậy, ngồi xe hả? Chưa để cậu chạy bộ cũng đã nhân hậu lắm rồi.
5 Lúc gần tốt nghiệp, Đường Tiểu Thiên nói với Thư Nhã Vọng là cậu muốn tham gia quân ngũ. Thư Nhã Vọng không thể hiểu vì sao Đường Tiểu Thiên có thành tích tốt như vậy mà lại muốn nhập ngũ? Thi thẳng vào học viện quân sự có phải tốt hơn không?Chú Đường nói: “Tốt nghiệp trường quân sự thì gọi là sinh viên, tốt nghiệp từ trong quân đội ra thì mới gọi là quân nhân, muốn trở thành một người quân nhân chân chính thì phải được huấn luyện từ trong quân đội.
6 Ngày lễ Giáng Sinh, Thư Nhã Vọng cũng bình thường giống như mọi ngày, vừa thong thả uống sữa bò vừa híp mắt nhìn ra hành lang, trời hôm nay rất lạnh, cô không muốn đi xe đạp mà dự định ngồi xe đi học, xe đưa rước chỉ chuyên đưa đón học sinh vị thành niên, còn như Nhã Vọng đã lên đến đại học mà vẫn còn mặt dày mày dạn lên xe đưa rước ngồi, trong đơn vị này cô cũng là người đầu tiên.
7 Ngày hôm sau, trong lúc Thư Nhã Vọng đang ăn cơm trưa trên công trường, thì Tiêu Tuyết hỏi cô cái người đẹp trai đưa bọn cô về ngày hôm qua có phải đúng là Khúc Uất Nhiên hay không, Thư Nhã Vọng vừa nghe thấy cái tên này đã nổi giận: “Đừng nhắc cái tên này với em, em ghét anh ta.
8 “Hạ…Mộc. ” Hai mắt Thư Nhã Vọng đỏ quạch, giọng cô run rẩy khẽ gọi tên của cậu, cô muốn ôm lấy cậu nhưng lại không dám chạm vào cậu, chỉ còn biết ngồi xổm bên cạnh cắn ngón tay, không ngừng quan sát cậu, trong lòng hoảng loạn, ngay cả hơi thở cũng không còn đều đặn.
9 Khúc Uất Nhiên là con riêng, người đàn ông nó gọi là ba mỗi tháng chỉ tới gặp nó hai, ba lần, mỗi lần người đó tới mẹ nó đều rất vui vẻ, chăm sóc chu đáo chân thành thật lòng, sau đó thì tìm mọi cách moi được tiền trong túi của người đó, khi người đó vừa đi, ly trà uống còn chưa lạnh, một gã đàn ông khác từ nhà bên cạnh bước ra ôm lấy tình nhân của gã, đếm tiền rồi ngược đãi nó.
10 Đang suy nghĩ miên man, anh lại nhịn không nổi nhếch môi bật cười ra tiếng, bên trong xe như vẫn còn vang vọng tiếng hát của Nhã Vọng, anh nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bỗng nhiên cảm thấy không khí trong xe quá nóng, mở cửa sổ rồi, hơi lạnh bên ngoài mới lập tức tràn vào bên trong, nhưng vẫn không làm anh cảm thấy lạnh, gió thổi mép áo khoác của anh lất phất, Đường Tiểu Thiên mím môi, vừa lái xe vừa cười, đang chạy bỗng nhiên anh lại quay đầu xe, chạy ngược về đường cũ, đến dưới công ty Thư Nhã Vọng rồi, anh cứ ngồi trong xe ngẩng đầu nhìn phòng làm việc của cô.
11 “Không ra tay được?” Thư Nhã Vọng nhìn gã bằng ánh mắt thù hận: “Tôi hận không thể phanh thây anh. ”Khúc Uất Nhiên giật lấy con dao ném về phía sau, gã chạm lên vết thương, vết thương không sâu, đối với gã, nó chẳng là gì, gã bỗng bật cười, vui vẻ ôm lấy cô: “Em nhìn xem, em cũng làm cho anh chảy máu rồi này.
12 Sắc trời dần tối, khi căn phòng chìm trong một màu đen kịt, Hạ Mộc bỗng chầm chậm ngẩng đầu lên, trong bóng đêm ánh mắt càng ánh lên vẻ vững vàng và sắc sảo.
13 Đường Tiểu Thiên đi rồi, Khúc Uất Nhiên mới yên lặng nằm trên giường, căn phòng bỗng trở nên vắng lặng, Lữ Bồi Cương bước tới hỏi nhỏ :”Anh Khúc, tới giờ xoa bóp ngày hôm nay rồi.
14 Khi kể xong mọi chuyện thì đã là ba giờ sáng, đèn trong phòng vẫn còn sáng rực, Thư Nhã Vọng co người trên sofa, mệt mỏi ngã đầu, ánh mắt hoang man trống trải.
15 “Tiểu Thư, dự án công viên Hạnh Hoa lần này do cô thiết kế. ” Vào thời gian tập hợp buổi sáng, ông tổng của Địa Hóa mang theo vẻ mặt tín nhiệm giao dự án lớn nhất trong năm nay của công ty cho Thư Nhã Vọng.
16 Một người đã đợi, nhưng đợi chờ quá sớmMột người đã về, nhưng lại trở về quá muộn. Chỉ trách duyên phận mỏng manh, không trọn ngàn năm. Buổi tối, Thư Nhã Vọng đang lên mạng trong phòng, bà Thư đẩy cửa ra, bưng một ly sữa bò nóng vào cho cô, Thư Nhã Vọng đón lấy ly sữa xong quay sang mỉm cười với mẹ: “Cám ơn mẹ.
17 Đêm, ánh đèn neon trong thành phố sáng lóa, không khí lành lạnh. Hạ Mộc lơ đãng đứng trên cầu vượt uống bia, nhìn dòng xe cộ chạy vút qua gầm cầu vượt.
18 Tôi dùng thời gian mười năm để quên đi một người, trái lại chỉ làm cho hình dung về cô ấy trong đầu càng thêm sống động. Nhớ lại năm ấy, Trương Tịnh Vũ vô cùng hoảng hốt gọi điện cho tôi nói với tôi rằng, Hạ Mộc đã chết.
19 Anh có còn nhớ người thiếu niên đó không?Người thiếu niên bao giờ cũng yên lặng ngồi trong một góc,Người thiếu niên lớn lên trong khu tập thể của quân đội kia,Người thiếu niên có thân thế bi thảm,Người thiếu niên đẹp tựa như búp bê.
20 Ngày ngày đêm đêm tôi luôn nhớ đến một người con gái, nhớ đến khuôn mặt thanh thanh của cô ấy, nhớ đến vẻ mặt cô ấy khi cô ấy nói, nhớ đến vẻ dịu dàng khi cô ấy cười, nhớ, nhớ, nhớ đến mức lẫn lộn, tôi nghĩ, tình yêu này của tôi thật là đau đớn, cũng thật ngọt ngào, chầm chậm mà nhớ nhung, yên lặng mà hạnh phúc.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 50