1 Khi Thi Vinh về nhà, Mạnh Nịnh vừa dỗ con trai ngủ xong. Cô vừa rời khỏi phòng của con, chợt nghe thấy tiếng chìa khoá tra vào ổ khoá truyền đến từ cửa, tiếng động kéo dài một hồi lâu, lạch cạch một hồi lâu, rốt cuộc cũng không có ai đi vào.
2 Sáng ngày thứ hai, Mạnh Nịnh tỉnh lại trong cảm giác bị trói chặt. Cô động đậy chân, phát hiện ra Thi Vinh đang ôm lấy mình từ sau lưng, còn dùng cả tay chân vây khốn cô, ngay cả xoay người cũng không làm nổi.
3 Mạnh Nịnh đã quá quen thuộc với giọng nói này, nhiều năm trôi qua như vậy, nhiều lần cô tỉnh lại từ trong ác mộng, đều là nghe thấy giọng người này hết lần này đến lần khác nói bên tai mình.
4 “Em không nói dối. ” Mạnh Nịnh dũng cảm đón nhận ánh mắt đáng sợ của Thi Vinh: “Em không giấu anh chuyện gì hết, anh biết đấy, em chẳng giấu anh bất cứ thứ gì mà.
5 “Thi Vinh! Thi Vinh anh đừng như vậy. . . Đừng như vậy!” Đầu tiên Mạnh Nịnh sợ đến kêu hai tiếng, sau đó nhận ra là không đúng, cô càng như vậy thì hắn càng tức giận, vì vậy cố kìm chế thân thể đang run rẩy, dùng giọng dịu dàng nói với hắn:
“Xin anh, đừng như vậy có được không? Cái, cái đó của em còn chưa qua đây, nếu anh cứ như vậy, em sẽ bị thương đấy.
6 Tính cách của Thi Vinh, đó là nói gió thì chính là mưa, hắn nói chờ Quả Quả nghỉ hè rồi dẫn hai mẹ con bọn họ trở về thành phố Dung, vậy nhất định sẽ trở về.
7 Thời điểm Thi Vinh lái xe đến cổng trường tiểu học, Quả Quả đang ở cùng với chủ nhiệm lớp, vô cùng buồn chán ngồi chồm hổm dưới đất chọc con kiến chơi.
8 Kì nghỉ lễ của Mạnh Nịnh đã sớm qua, cô cũng có dự cảm, tối nay cô đừng hòng trốn tránh, mỗi lần trở về đại trạch, thú tính của Thi Vinh đều sẽ cao hơn bình thường rất nhiều, trên căn bản là nhiều lần giày vò cô sắp chết đến nơi.
9 Bay lúc hai rưỡi chiều, khoảng hơn năm giờ là đến Thành phố Dung.
Đây là lần đầu tiên Quả Quả đến thành phố Dung, cho nên rất ph ấn kh ích, l úc ở trên máy bay thì liên tục ầm ĩ, trái lại khi đến nơi thì ngủ thiếp đi.
10 Bay lúc hai rưỡi chiều, khoảng hơn năm giờ là đến Thành phố Dung.
Đây là lần đầu tiên Quả Quả đến thành phố Dung, cho nên rất ph ấn kh ích, l úc ở trên máy bay thì liên tục ầm ĩ, trái lại khi đến nơi thì ngủ thiếp đi.
11 Ở trong vòng vây của Thi Vinh, Mạnh Nịnh không có thời gian do dự đã bị hắn kéo vào cổng.
Ba Mạnh đang hái rau trong sân, không phải dạy học, ở nhà ông chỉ mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn màu trắng, trên chân là đôi giày giải phóng, ông là một người rất ưa sạch sẽ, có thể thấy được, tất cả đều không nhiễm một hạt bụi.
12 Ở trong vòng vây của Thi Vinh, Mạnh Nịnh không có thời gian do dự đã bị anh kéo vào cổng.
Ba Mạnh đang hái rau trong sân, không phải dạy học, ở nhà ông chỉ mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn màu trắng, trên chân là đôi giày giải phóng, ông là một người rất ưa sạch sẽ, có thể thấy được, tất cả đều không nhiễm một hạt bụi.
13 Cả người Mạnh Nịnh run lên, chiếc đũa trên tay cũng run theo, cô nhìn sang Thi Vinh thì thấy hắn đang cười tà với mình. Cô không dám tỏ ra khác thường, không thể làm gì khác hơn là để tay hắn tùy ý di động trên đùi mình.
14 Cả người Mạnh Nịnh run lên, chiếc đũa trên tay cũng run theo, cô nhìn sang Thi Vinh thì thấy anh đang cười tà với mình. Cô không dám tỏ ra khác thường, không thể làm gì khác hơn là để tay anh tùy ý di động trên đùi mình.
15 Mạnh Nịnh không cách nào chịu nổi cô hai bỗng dưng nhiệt tình, cô cũng chẳng thân thiết lắm với những cô bác này, từ sau khi mẹ cô bỏ đi theo người khác thì càng không thân nữa.
16 Mạnh Nịnh không cách nào chịu nổi cô hai bỗng dưng nhiệt tình, cô cũng chẳng thân thiết lắm với những cô bác này, từ sau khi mẹ cô bỏ đi theo người khác thì càng không thân nữa.
17 Quả Quả đang dụi mắt được Mạnh Nịnh bế lên đùi, mấy người phụ nữ mới biết thì ra con trai của người ta đã lớn như vậy rồi!
Chưa từng trông thấy đứa bé nào dễ thương như thế bao giờ! Khuôn mặt trắng nõn như trứng gà bóc, một đôi mắt long lanh vừa đen vừa to, sống mũi cao, miệng nhỏ hồng, quả, thật là từ một khuôn mẫu khắc ra cùng với Thi Vinh.
18 Quả Quả đang dụi mắt được Mạnh Nịnh bế lên đùi, mấy người phụ nữ mới biết thì ra con trai của người ta đã lớn như vậy rồi!
Chưa từng trông thấy đứa bé nào dễ thương như thế bao giờ! Khuôn mặt trắng nõn như trứng gà bóc, một đôi mắt long lanh vừa đen vừa to, sống mũi cao, miệng nhỏ hồng, quả, thật là từ một khuôn mẫu khắc ra cùng với Thi Vinh.
19 Cũng may trong lòng Thi Vinh còn có chút cân nhắc, ít nhất có ba Mạnh ở đây, anh cũng không dám buông thả mà làm một trận lớn được. Vì vậy Mạnh Nịnh cảm thấy vô cùng may mắn, dù rằng mình vẫn bị giày vò quá sức, nhưng so với chuyện xảy ra trước kia trong căn phòng này, Thi Vinh rõ ràng đã hạ thủ lưu tình lắm rồi.
20 Cũng may trong lòng Thi Vinh còn có chút cân nhắc, ít nhất có ba Mạnh ở đây, anh cũng không dám buông thả mà làm một trận lớn được. Vì vậy Mạnh Nịnh cảm thấy vô cùng may mắn, dù rằng mình vẫn bị giày vò quá sức, nhưng so với chuyện xảy ra trước kia trong căn phòng này, Thi Vinh rõ ràng đã hạ thủ lưu tình lắm rồi.