1 *** Cuộc đời nhàm chán mãi cũng chẳng có gì vui ***
''- Bíp bíp, tránh đường nào ''Cô nhăn mày, một ông lão bệnh nhân đang chống nạng bước từng bước dè dặt đi qua xe đẩy của cô, ông lão quay sang mỉm cười với cô bằng một bộ mặt bất lực.
2 Hôm nay đến lượt cô trực đêm tại bệnh viện, có lẽ ở cái bện viện này, cô là người trực nhiều nhất. Vì sao ư, vì những người khác có gia đình, có người để họ chăm lo, ở cạnh, còn cô thì không có.
3 Cuối cùng thì việc băng bó vết thương cho hắn cũng kết thúc. Dản Tâm thở phào nhẹ nhõm, lôi hết đống đồ vứt vào xọt rác:
- Lần này coi như anh may mắn.
4 '' Két. . . " Tiếng cách cửa phòng cũ kĩ mở ra đánh thức giấc ngủ của Dản Tâm, cô bật dậy khỏi ghế sô pha, nhìn đồng hồ mới 3h sáng.
5 Dản Tâm trở về nhà trọ trong tình trạng cả người mệt mỏi, sau khi kiểm tra khắp các cửa ra vào đều được khoá cẩn thận cô mới dám thả lỏng, ngã xuống giường.
6 Reng reng reng. . . .
Tiếng chuông điện thoại đánh thức Dản Tâm khỏi cơn ác mộng. Cô bật dậy, vẫn là những giấc mơ đứt đoạn, đến rất nhanh và đi cũng rất nhanh, cũng giống như thường xuyên, cô không nhớ gì hết.
7 Não giập, có máu tụ ngoài màng cứng
Sau khi khử trùng các vật dụng và gây mê nội khí quản, Dản Tâm đeo khẩu trang, bắt đầu tiến hành quá trình phẫu thuật não.
8 Màng cứng được mở, vùng máu tụ xuất hiện, Dản Tâm tiến hành lấy máu tụ:
- Chuẩn bị đặt genfoam treo màng cứng xung quanh
- Khâu treo màng cứng
- Mạch bệnh nhân ở mức ổn định
Tít tít tít
Một khối máu đen nổi lên, không ai bảo ai, tất cả đều cùng nín thở, cho đến khi nó được Dản Tâm bọc vào băng gạc.
9 A Tứ đứng bên cạnh, hai tay nắm chặt đến nổi gân, còn muốn nói gì đó đã bị Dản Tâm chặn lại. Không thể vì việc của cô mà hại A Tứ phải nghỉ việc. Tấm lòng của anh chàng này, cứ để cô nhận là được rồi.
10 Xe vừa vào đến cổng chính, Dản Tâm đặc biệt choáng váng. Tố Hoạ gia ? Hay nói cách khác là lâu đài thu nhỏ của các bá tước thời xưa, với bức tường cao 2m bao quanh, nó giường như bị cô lập với thế giới bên ngoài, bí ẩn mà lãnh lẽo.
11 Mấy ngày tiếp theo của Dản Tâm cũng được gọi là trôi qua một cách yên ả. Mặc dù mỗi lần thăm khám cho vị '' bệnh nhân chết tiệt đó'' cậu ta cũng đều nhìn cô bằng ánh mắt chàn đầy oán hận, giống như cô vừa đốt nhà câij ta xong.
12 Tố Huân lại không tin là vậy, đối với cậu, chưa từng việc gì là không thể:
- Em không thử sao biết ?
Nhưng Dản Tâm chỉ biết thở dài:
- Huân thiếu gia, tình cảm của bản thân, tôi rõ hơn ai hết.
13 Hôm nay cũng như mọi hôm, Dản Tâm đờ đẫn nhìn hoàng hôn qua bóng cửa sổ, những con quạ đen đậu trên cửa sổ, nhìn vào phòng kêu lên một tiếng ai oán rồi vỗ cánh bay đi.
14 Dản Tâm có chút thặc mắc về ẩn ý trong lời nói của hắn:
- Vậy còn một mạng anh nợ tôi ? Người như anh lẽ nào lại không trọng tình nghĩa như vậy ?
Người đàn ông nhếch khóe miệng:
- Ai bảo em tôi không trọng tình nghĩa, tôi có thể giúp em thoát khỏi nơi này, vậy vẫn chưa đủ.
15 - Cháy rồi, phòng tân hôn cháy rồi
Hàng loạt tiếng bước chân đổ dồn về phía phòng tân hôn, không ai để ý, cô dâu đã bị người khác bắt mất. Dản Tâm bị hắn lôi ra hoa viên phía đằng sau.
16 Dản Tâm mò mẫm trong đêm tối, từng bước bám sát hắn. Cô nhìn về phía xa xa, ngoài những tầng cây rừng rậm rạp và tiếng cô trùng kêu râm ran thì tất cả đều là một màu đen thăm thẳm.
17 - Hự - Là tiếng rên của Cố Thần, hắn bị đá văng về phía cô, bên cánh tay bị rạch một đường rất dài. Dản Tâm hoảng sợ, cô biết, trong giấy phút cuối cùng đó, hắn đã đẩy cô ra.
18 Dản Tâm và Cố Thần đi men theo dòng sông, khuôn mặt Dản Tâm bơ phờ vì một đêm căng thẳng. Có những lúc không đủ sức bơi nữa, Cố Thần buộc dây vào tay cô, kéo cô về phía trước.
19 - Hắn ta là ai vậy ?
Sau khi chiếc xe dời khỏi khu resort cao cấp, Dản Tâm đem thắc mắc của mình hỏi Cố Thần
- Tư Đạt, là tên thân cận dưới quyền của Lão Tam.
20 Sáng sớm hôm sau, một chiếc xe mới được điều đến, đưa họ đến đỉnh Tam Đảo – trung tâm khu du lịch rực rỡ.
- Ừm – Dản Tâm ngái ngủ nhìn ra ngoài cửa xe, dụi dụi mắt.