1 Chương 1Ban đêm ở trong núi, giơ tay cũng không nhìn rõ được năm ngón, cho dù có ánh trăng làm bạn, nhưng vẫn không đủ để chiếu sáng một nhành cây ngọn cỏ.
2 Chương 2Tảo mộ?Vương Tuệ Hân trợn tròn mắt, vẻ mặt kinh ngạc. Tảo mộ không phải là tiết thanh minh sao?“Mẹ cậu ấy chôn ở dưới chân núi, ngày mốt là giỗ bà ấy!” Thím Mẫn giải thích.
3 Chương 3Vương Tuệ Hân chỉ mua hai chai sữa đậu nành, một chai dầu gội đầu và một hộp nhang muỗi, Tạ Kính nhìn cô cười như có như không. “Có osin tốt như vậy ở bên cạnh, lẽ ra em nên biết tận dụng mới phải chứ.
4 Chương 3Vương Tuệ Hân chỉ mua hai chai sữa đậu nành, một chai dầu gội đầu và một hộp nhang muỗi, Tạ Kính nhìn cô cười như có như không. “Có osin tốt như vậy ở bên cạnh, lẽ ra em nên biết tận dụng mới phải chứ.
5 Chương 5Vương Tuệ Hân sợ hãi lui về phía sau, đến khi chạm vào ghế sofa sau lưng thì rốt cuộc không còn đường lui nữa. “Anh đang làm gì vậy?” Cô đẩy anh rồi lại hét to như để ình thêm can đảm: “Đừng nghĩ đến chuyện giết người diệt khẩu.
6 Chương 6Sau khi cơm nước xong xuôi, vì tránh cho Tạ Kính ăn no rồi lại nghĩ đến chuyện linh tinh, Vương Tuệ Hân bảo anh dẫn mình đi dạo xung quanh triền núi.
7 Chương 7Đến trước cửa rạp chiếu phim, Tạ Kính quen thuộc nắm tay cô đi mua đồ ăn vặt, món mặn thì anh thích ăn chân gà cánh gà nướng, cô thì chỉ lựa đậu hũ và rau xanh, trong thời gian chờ chủ quán hâm nóng thì anh đi mua gà nướng, đồ uống và bắp rang bơ.
8 Chương 8“Ta không gãy tay gãy chân, không cần phải đỡ ta. ” Bà dì Cổ vừa bước ra khỏi bệnh viện thì đã không nhịn được mà muốn hất tay Tạ Kính ra khỏi tay mình: “Được rồi, cháu của A Mãn sắp tới rồi, cháu mau đi đi.
9 Chương 9“Nếu anh cảm thấy em cố tình gây sự, vậy em cũng không còn gì để nói. . . ”“Haha. ” Nhìn ra sự bất an của cô, Tạ Kính vươn tay vuốt má cô: “Anh đâu có nói là không tin em.
10 Chương cuốiNgày đầu tiên Tạ Kính trở về đơn vị, một đống công việc đang chờ anh xử lý, tan việc thì lại có đồng nghiệp hẹn anh đi ăn cơm, uống rượu, lúc về tới nhà thì đã là nửa đêm.