1 _ Giết nó đi, giết nó đi.
_ Mau bắt nó bỏ vào lồng heo, dìm chết nó đi.
_ Đúng đó, mau mau nhấn chết chìm con dâm phụ này đi.
_Đồ đàn bà hư, đã sắp làm vương phi còn ngoại tình với người ta.
2 Tỉnh lại trong cảm giác đau đớn tột độ như có hàng vạn vết đao chém vào người, cô cố gắng làm cho mình thật tỉnh táo trong khi đầu đau như búa bổ. Nhìn ngắm cảnh vật xung quanh bằng ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn ngờ vực, Thiên Tuyết cố gắng hồi tưởng về những việc đã xảy ra với mình.
3 _ Tiểu thư, người đã tỉnh?
Theo sau câu hỏi đầy quan tâm đó thì một thiếu nữ khoảng 15 tuổi vội vàng bước vào cửa. Đó là một cô gái còn rất trẻ với gương mặt trái xoan thanh thoát, thân hình yểu điệu, nhẹ nhàng và linh hoạt.
4 Nghe câu hỏi lạnh nhạt từ Thiên Tuyết, Linh nhi giật mình sững người vì cảm thấy thái độ của tiểu thư sau khi tỉnh dậy thật khác thường. Cô không biết mình đã làm sai điều gì mà tiểu thư lại nhìn cô bằng ánh mắt như vậy, ánh mắt đầy lạnh nhạt nhưng xen lẫn trong đó còn có những tình cảm thật phức tạp mà cô không thể đoán ra được.
5 Thiên Tuyết cảm thấy người mình như có hàng ngàn mũi kim đang đâm vào, đầu đau như búa bổ, sự mệt mỏi lan tỏa khắp người khiến cô không thể suy nghĩ thêm bất cứ thứ gì nữa.
6 Bây giờ mà muốn quay về phòng cũng không kịp nữa rồi. Thế là Thiên Tuyết xoay người lại nhìn Hà Gia Hân, mỉm cười nhẹ nhàng và trả lời:
_ Nào có việc đó, chỉ là thân thể biểu muội vẫn còn có chút không khỏe, cảm thấy choáng đầu nên tính quay về nghỉ ngơi thêm chốc lát nữa thôi.
7 Sau khi đã suy nghĩ kĩ càng, Thiên Tuyết cố véo mạnh vào cánh tay mình, cô đau đớn đến chảy nước mắt nhưng vẫn cố nén để không phát ra thành tiếng. Gương mặt nhỏ nhắn của cô lúc này đã tràn ngập nước mắt trông đáng thương vô cùng nhưng lúc này đám tỉ muội giả nhân giả nghĩa của cô có mấy ai thực sự đau lòng mà tỏ ra thương tiếc.
8 Trong khi Thiên Tuyết đang thất thần thì bất chợt nghe được tiếng hành lễ nũng nịu của chúng tỉ muội:
_ Thỉnh an Ngũ Vương gia.
_ Mọi người không cần đa lễ, đây không phải là hoàng cung, không cần quá nghiêm khắc.
9 _ Ta nghe nói muội té ngã bất tỉnh, sao lại bất cẩn như vậy chứ, bây giờ muội đã ổn chưa?
Nhìn gương mặt đầy lo lắng của Hà Gia Lân, Thiên Tuyết cảm thấy chán ghét vô cùng, những hình ảnh bị lăng nhục ngày hôm đó lại hiện lên trong đầu, lúc này nàng chỉ ao ước một điều là có thể tránh xa hai người này ra càng xa càng tốt.
10 Trở lại phòng của mình, Thiên Tuyết vẫn chưa thể nào bình ổn lại được tâm trạng của mình, có lẽ là do gặp lại quá nhiều “ người quen” của kiếp trước. Kể từ khi gặp lại Ngạo Tử Kiên, nàng vẫn luôn cảm thấy có thứ gì đó đang dần thay đổi.
11 Từ xa nàng đã thấy nhoáng lên một bóng người quen thuộc, đơn bạc, yếu đuối và đầy tang thương. Nương. . . đúng là nương rồi, tính cả kiếp trước lẫn kiếp này đã chín năm rồi nàng vẫn chưa gặp nương.
12 Thật ra không riêng gì Thiên Tuyết, Tử Dạ cũng rất bất ngờ khi lần đầu tiên gặp nàng. Hắn là một sát thủ lãnh huyết vô tình, ai nghe đến tên hắn cũng phải sợ hãi mất hồn.
13 Có lẽ vì thái độ Tử Dạ đã hòa nhã hơn nên Thiên Tuyết dường như đã quên mất đối diện với mình chính là một hắc y nhân băng lãnh có thể lấy mạng nàng bất cứ lúc nào.
14 Mặc dù biết rằng mình đang cứu người nhưng Thiên Tuyết vẫn không thể nào tránh khỏi ngượng ngùng, gương mặt trắng nõn của nàng giờ đây đã phủ thêm hai rặng mây hồng càng làm tăng thêm nét đẹp tự nhiên của nàng.
15 Sáng sớm hôm sau khi tỉnh giấc, Thiên Tuyết giật mình phát hiện bản thân mình như vừa trải qua một giấc mộng dài. Bởi lẽ xung quanh phòng nàng không còn lưu lại một dấu vết gì để chứng tỏ tối qua vừa có người đột nhập vào khuê phòng của nàng.
16 Nghe thấy lời nói đó, Thiên Tuyết cũng chỉ khẽ lắc đầu mỉm cười rồi sải bước đi về phía trước. Cho dù lời nói đó có quá đáng thì như thế nào, đó cũng xuất phát từ thói quen và bản tính của con người bình thường mà thôi, ai mà chẳng thích cái đẹp cơ chứ.
17 Đối với phụ thân, nương tử, nữ nhi, bằng hữu,. . . có lẽ tất cả cũng chỉ là công cụ để mưu danh đoạt lợi. Ông biết ý đồ của Nhị di nương nhưng vẫn thuận theo sủng ái Lục di nương để kiềm chế sự phát triển của Đại di nương, để bà bớt kiêu ngạo và không tỏ ra xem thường ông nữa.
18 Hít thở không khí trong lành ở hậu hoa viên bên ngoài, men theo lối đường mòn quen thuộc, Thiên Tuyết thả chậm cước bộ và đi thẳng về phía trước một cách vô thức.
19 Liên tiếp hai tháng trôi qua kể từ đêm gặp mặt Ngạo Tử Kiên, Thiên Tuyết vẫn ở mãi trong phòng và không hề có ý định bước ra ngoài gặp người khác. Nghe nói Đại tỷ và các tỷ muội khác đều cùng nhau ra ngoài đi lễ chùa rất vui vẻ.
20 Hai tháng bình yên trôi qua, sớm biết sẽ không thể sống dễ dàng mãi như vậy thế nhưng Thiên Tuyết thật không ngờ rằng sáng sớm hôm sau khi vừa tỉnh giấc thì phiền phức đã tự tìm đến nàng.
Thể loại: Dị Giới, Huyền Huyễn, Ngôn Tình, Trinh thám
Số chương: 22