1 Ngữ Kỳ là một nữ phụ độc ác.
Công việc cụ thể của cô là lần lượt xuyên qua từng quyển tiểu thuyết để đóng vai nhân vật nữ phụ ác độc có cùng tên.
Có câu thành ngữ “ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên”.
2 Lục Ngữ Kỳ và Đoạn Cẩn Ngôn vừa lên lớp mười, được xếp vào cùng một lớp.
Trong lớp con cháu nhà giàu chiếm đa số, phủng cao thải thấp (1) làm rất thuần thục.
3 Về đến biệt thự Lục gia, Ngữ Kỳ không vào phòng mình như trước đây mà theo Đoạn Cẩn Ngôn vào phòng hắn.
So với phòng ngủ Lục Ngữ Kỳ xa hoa tráng lệ, phòng riêng của hắn rất đơn giản, một cái giường, một bàn một ghế và một cái tủ quần áo.
4 Ngữ Kỳ nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, mặc dù cố kiềm chế nhưng khóe miệng vẫn nhếch lên. Vì sợ bản thân cười ra tiếng trước mặt Đoạn Cẩn Ngôn, cô nhanh chóng ra khỏi phòng, đi xuống dưới lầu.
5 Ban đầu Đoạn Cẩn Ngôn tưởng có một cô bạn gái tính cách kiêu ngạo, hống hách ngang ngược là việc cực kì vất vả. Dù sao, túyp con gái từ nhỏ là trung tâm vũ trụ hoặc ít hoặc nhiều đều không quan tâm đến suy nghĩ của người khác, không hề nương tay giẫm đạp lên lòng tự trọng người khác.
6 Tận khi hai người đã kết hôn, Đoạn Cẩn Ngôn vẫn duy trì mặt nạ ôn hòa tao nhã, chưa từng biểu lộ ra bản tính lạnh lùng, nham hiểm của hắn.
Bởi vì hắn một mực tin rằng, bản thân được Ngữ Kỳ ‘thích’ là vì hắn giả vờ dịu dàng.
7 Bài hát tiếng Anh không biết tên với giai điệu mềm mại, thảnh thơi quanh quẩn bên tai, như tơ lụa màu đen như có như không lướt qua tai. Ngọn đèn mờ ảo khi mờ khi tỏ quấn quýt với bầu không khí lãng mạn ái muội, đồng thời có một ma lực khiến người ta không tự chủ bình tĩnh lại.
8 Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, nghề nghiệp nào cũng có luật lệ.
Đa số nhân viên nam quan hệ xã hội không bán thân thể, đây là một quy củ.
Không chiếm được vĩnh viễn là tốt nhất.
9 So với các nhiệm vụ trước kia, lần này điểm khác biệt là ở chỗ Dung Duệ có rất nhiều lựa chọn, bởi vì công việc của hắn thường xuyên tiếp xúc với phụ nữ, không thể bảo đảm ngày nào đó hắn tâm huyết dâng trào đột nhiên thích một người nào đó.
10 Ngữ Kỳ không quá quen thuộc đường đi lối lại trong thành phố này, phải mất một lúc lâu mới tìm được nơi hắn nói, lái xe dọc theo bờ sông từ từ tìm kiếm, rốt cuộc nhìn thấy bóng lưng quen thuộc ở một đoạn lan can.
11 Dung Duệ đành phải rời giường, rửa mặt rồi thay bộ đồ thể thao rộng rãi do bà bảo mẫu đưa tới, sau đó vừa ngáp vừa đi xuống lầu.
Trên thực tế cho tới nay hắn vẫn cảm thấy tất cả chuyện này thật không bình thường, ai lại bỏ ra một số tiền lớn như vậy mà chỉ bảo hắn đến nơi hẻo lánh này, sau đó chạy bộ với cô… Quả thực không thể hiểu được.
12
Buổi chiều Dung Duệ về nhà trọ của hắn thu dọn đồ đạc.
Ngữ Kỳ lái xe đưa hắn đi, trên đường cô gọi điện thoại cho Ngô Phong, bảo hắn ta kêu vài người tới hỗ trợ chuyển đồ.
13
Dung Duệ đã tiếp xúc với rất nhiều người phụ nữ trẻ tuổi, xinh đẹp, giàu có. Nhưng hắn chưa bao giờ thích một ai trong bọn họ.
Bởi vì cho
dù khách hàng là người nhã nhặn thế nào, thỉnh thoảng có lúc không chú ý sẽ vô tình biểu lộ sự kinh thường.
14
Vài ngày sau, Ngữ Kỳ xuyên vào một quyển tiểu thuyết mới.
Nữ chính
của quyển này tên là Tô Vi Vi, gia cảnh nghèo khó mà rất kiên
cường và mạnh mẽ.
15
Hàn Thiệu ung dung quan sát chim hoàng yến mới được bản thân anh ta đưa đến chiếc lồng chim bằng vàng của mình.
Cô đang ở cái độ tuổi đẹp nhất, đôi mắt đen láy trắng đen rõ ràng, làn da trắng nõn, tuy chỉ có sáu phần nhan sắc nhưng nhờ có tuổi thanh xuân tràn trề sức sống nên trở nên cực kì xinh đẹp, giống như một đóa hồng long lanh sương sớm giữa một vườn hoa, cho dù đóa hoa đó chưa nở nhưng vẫn thu hút ánh nhìn của người khác.
16
Hàn Thiệu không phải một cậu nhóc chưa dứt sữa vừa cầm tay con gái đã cảm thấy xấu hổ. Chắc anh ta đã trải qua tình huống này nhiều rồi, đến tuổi anh ta sẽ không để ý những chuyện thế này nữa, tất cả chỉ là sự hưởng thụ.
17
Ngữ Kỳ lập tức bỏ ý định đỡ Hàn Thiệu lên lầu, trực tiếp dẫn anh vào nhà vệ sinh ở lầu một.
Cô vốn định đi theo vào, anh lại không chút lưu tình nhốt cô ngoài cửa.
18
Khi Hàn Thiệu trở về bình thường thì sắc trời đã tờ mờ sáng, cả hai người đều một đêm không ngủ, quần áo xốc xếch, tóc tai lộn xộn, nhếch nhác không chịu nổi.
19 Từ đó khi Hàn Thiệu trở về cũng không vội vàng lên lầu ba, nhưng phần lớn thời gian anh ta đều ở thư phòng, chỉ khi khoảng thời gian ăn ba bữa cơm và sau khi dùng cơm trưa thì anh mới ở lầu một.
20
Hai người mỗi ngày đều ở trong biệt thự không ra khỏi cửa, muốn mua đồ dùng gì đều nhờ Tiểu Chu, giống như ở ẩn trong rừng.
Gần như mỗi ngày Hàn Thiệu đều nói với cô cùng một câu, “Cô gái trẻ nên ra ngoài đi shopping, tận hưởng ánh mặt trời, em nên theo Tiểu Chu đi mua thêm quần áo hoặc là trang sức.