1 Một ngày, hai ngày. . .
Một tuần, hai tuần. . .
Một tháng, hai tháng. . . .
Tôi luôn chờ em, chờ em để có thể trước mặt em nói một lời giải thích.
2 Đó là thứ gì vậy?
Đó là ai?
Tôi đang ở đâu?
Mắt tôi bị mờ sao? Mọi thứ sao cứ nhòe ra thế này?
Bóng đen đó. . . là một người sao?
Là ai?
Tôi đang ở đâu?
Tôi là ai?
Tôi chợt tỉnh dậy và nhận ra đó chỉ là một giấc mơ.
3 "Lại. . . Lại Ngạn Vũ? Sao có thể? Anh. . . anh. . . "
Nhìn cô ta trông có vẻ vừa hoảng hốt vừa tuyệt vọng nhưng tôi lại không có một chút thương tâm nào.
4 Tôi cố gắng giữ lại bình tĩnh ăn hết quả táo. Cho đến khi chỉ còn lại hạt táo, tôi giơ tay ra cho ông ta xem.
Ông ta không biểu hiện cảm xúc gì cả.
5 Tôi nhìn ông ta một lúc, vừa nghi hoặc vừa không biết làm sao.
Nếu thật sự phải kêu ông ta là Dụ Ca cũng có chút ngượng miệng. Kêu ông già, lão già thì sợ ông ta giận.
6 (Bắt đầu từ chương này sử dụng lời kể của tác giả)
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Vân Phi khổ luyện năm năm, cuối cùng cũng đạt được tiêu chuẩn của Dụ Cẩn Niên.
7 Chiếc xe đậu ở khúc cua năm ấy, một người đàn ông cao lớn, mặt bộ vest đen đứng dựa vào xe, trên tay ghim điếu thuốc.
Lưu Diễm Tú, em đang ở đâu?
Năm năm rồi, em biến mất năm năm rồi.
8 Vân Phi giả vờ không biết đến cái tên mà cô ta vừa nhắc đến. "Người đó là ai? Đáng sợ đến vậy sao?"
Cô ta ra oai "Phải. Trong giang hồ không ai không biết đến Dụ Cẩn Niên.
9 Vân Phi nghiêm nghị gật đầu. "Phải. Cha tôi là Dụ Cẩn Niên, mẹ tôi là Lại Thi Ca. Nhưng. . "
"Aaaaa" tiếng la thất thanh của đối phương khiến câu tiếp theo Vân Phi định nói nuốt lại vào bụng.
10 "Tôi chấp nhận cô làm bạn với tôi. Tôi không cần cô làm trâu làm ngựa gì hết. Cũng không cần cô trung thành với tôi đến chết gì, dùng sự chân thành đối đáp là được.
11 Vân Phi không biết tâm kế của Bạch Vi Vi, nhưng nói thẳng ra cũng không phải mưu kế tà ác gì, chỉ là Bạch Vi Vi không đủ điều kiện mới với lấy Vân Phi mà thôi.
12 Vân Phi và Bạch Vi Vi trố mắt nhìn nhau. Ông ta vừa mới nhắc tên Dụ Cẩn Niên phải không?
Người đàn ông đó cười ôn nhu tiến lại chỗ Vân Phi, chìa tay ra.
13 Châu Chí Thành ngưng cười, gọi người hầu vào dặn dò vài câu rồi ông lại tiến tới chỗ hai người Vân Phi.
"Các cháu mới đến, chắc sẽ chưa quen múi giờ ở đây.
14 Vân Phi quay lại, trừng mắt nhìn Bạch Vi Vi "Tất cả đều tại cô. "
Bạch Vi Vi vừa mở cửa ra, mắt liền nhìn chằm chằm vào Rein nằm dưới sàn một cách lộ liễu, chẳng thèm để ý Vân Phi.
15 Vân Phi nhìn chằm chằm Rein, anh ta như vậy chắc có chuyện khó nói. Bỗng nhiên nhận một ánh mắt u ám của đối phương khiến cô giật mình, tập trung lại vào bửa sáng của mình.
16 "Nhưng mà nếu muốn đánh trận giả, phải biết sử dụng vũ khí. Tay không đánh trận giả không giết địch được đâu. " Châu Kim Lăng nói tiếp.
Vân Phi nhìn anh "Vậy thì đi luyện tập thôi.
17 Bạch Vi Vi không học bên sát thủ, cô không thể tham gia đánh trận giả được mặc dù rất rất muốn đi.
Bạch Vi Vi đứng bên Châu Chí Thành "Chú Châu, chú Châu, chú cho con đi đi mà.
18 Đội trắng tản ra khắp khu rừng, ẩn nấp rất kĩ. Đội đen dần dần tiến vào khu rừng này.
Đối với rừng, ở đây không ai hiểu rõ hơn Vân Phi, cô đã từ rừng ra cơ mà.
19 Hai người bọn họ, một người hướng vào rừng, một người hướng ra rừng. Một chốc đã chạm mặt nhau.
Châu Kim Lăng nhìn thấy ánh mắt kiên định của cô, anh cảm thấy tim mình đau đớn, mất mát thật sự.
20 Sau trận đó, mọi người không ai dám hó hé gì về Vân Phi cả. Vân Phi lại tiếp tục trú tâm vô luyện tập.
Sau trận đó, Vân Phi càng tránh mặt Châu Kim Lăng hơn, cô không muốn có lời đồn đại nào nữa.
Thể loại: Huyền Huyễn, Ngôn Tình, Dị Giới, Xuyên Không
Số chương: 50