1 (1)Bạn có biết chuyện bi thảm nhất trên cái thế giới này là gì không? Đó chính là rõ ràng là con gái nhưng lại bị một đám nữ sinh vây quanh và gọi “anh đẹp trai, anh đẹp trai”Có lẽ trường hợp này quả thực không nhiều, nhưng bây giờ… chính tôi lại đang trải qua cái chuyện hiếm thấy ấy.
2 Ngày thứ hai sau khi đến đây tôi mới biết phòng tắm ở đây là phòng tắm công cộng. Mỗi tầng một phòng tắm tập thể, bên trong có một bồn tắm rất to. Bạn có biết điều đó có nghĩa là gì không?Điều đó có nghĩa là, tôi… không thể tắm được.
3 Khi tôi mở mắt ra, tường trắng, chăn trắng, trần nhà trắng…. tất cả mọi thứ đều trắng đến chói mắt. Vì sao đều là màu trắng nhỉ? Lẽ nào tôi bị mù màu? Không đúng, mù màu thì cũng không thể nhìn thấy cái gì cũng là màu trắng.
4 “Tôi là anh chàng đẹp trai, anh chàng đẹp trai…. ” Tôi vừa vui vẻ hát vừa đi về phía câu lạc bộ quần vợt. Tính ra thì tôi đến đây cũng được một tháng rồi.
5 (1) Tôi và Hàn Thành Nam nằm song song với nhau trên sân quần vợt. Vì có anh ấy ở bên, vì an lòng nên mắt tôi ngày càng trĩu xuống. Nhịp thở của Hàn Thành Nam vang lên đều đặn bên tai tôi, giống như một bài hát ru.
6 1)Muộn rồi, muộn rồi, muộn rồi…. . Đúng là đen đủi…. . Tôi thật nghi ngờ không biết có phải gã chết tiệt Hàn Thành Nam đã liên kết với cái đồng hồ báo thức đáng ghét để chơi mình không?Đồng hồ không đổ chuông thì thôi, Hàn Thành Nam lại không thèm gọi một tiếng, thật là quá đáng.
7 (1)Xem ra mọi người trong trường này không những biết phép thuật mà còn thích nói chuyện sau lưng người khác. Thật đáng thương cho trái tim nhỏ bé không kiên cường của tôi, ngày nào cũng phải chịu sự giày vò như thế này.
8 (1) Tôi ngồi một mình dưới gốc cây ở sân vận động. Dũng khí của con người không phải là vô tận, cũng có lúc nó bị cạn kiệt. Tôi luôn muốn tìm cơ hội giải thích rõ ràng với Hàn Thành Nam, nhưng lần nào tôi cũng nghĩ đến lời nói lạnh lùng của anh và hình ảnh anh bước đi không ngoảnh đầu lại.
9 1) Giường trắng, chăn trắng, gối trắng…. Có lẽ là tôi lại một lần nữa tỉnh lại trong bệnh viện, hơn nữa lần này tôi cũng không biết vì sao mình lại ở đây.
10 (1)Giường trắng, chăn trắng, gối trắng. Dường như tôi đã quen với việc tỉnh dậy trong bệnh viện. Chỉ có điều lần này, người nằm trên chiếc giường trắng kia không phải là tôi mà là Hạ Dạ Hàn.
11 (1)Đồ đạc của tôi được chuyển lên xe, ngoảnh đầu nhìn lại ký tức nam mà tôi đã ở trong một thời gian không dài nhưng dường như lại rất dài. Tôi cười, nụ cười thật bi thương.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 10