1 -"A!Tức thật!" Cô ngẩng đầu lên trời hét to,trong lòng lửa bốc cháy hừng hực,tự hỏi:"Mình chỉ tức không biết sao điểm thi được thấp thế nên mới chạy đến nhà ông giám khảo hỏi chỗ sai ở chỗ nào mà ông ta dám thả cẩu ra cắn nàng,nàng liền lấy một cục đá ném con cẩu thế mà k biết.
2 Mặc dù đến thế giới mới được mấy ngày nhưng vẫn chưa quen mấy,vẫn thấy lưu luyến bên kia dù nơi đó không cho cô hạnh phúc vì sao không hạnh phúc ư,phụ mẫu cô suốt ngày lạnh lùng với cô,người trong gia tộc sống chỉ vì lợi ích,chỉ có 1 người mà cô lo nhất là tiểu đệ Trần Hoàng Thiên,nó yếu đuối như vậy thì làm sao sống được nơi đó,hàizzz.
3 Hồi nãy cô để ý thấy mọi người xung quanh nhìn cô với ánh mắt chế giễu làm cô nhớ lại dung nhan của mình,cô biết ngay là hỏng rồi,vì sao hỏng ư,rất đơn giản cô xấu xí như vậy thì làm sao là vợ anh ta được.
4 Người đàn bà đó quay lại nhìn với ý định xem ai to gan vậy dám xen vào việc riêng của bà ta thì thấy một cô bé tầm 14 tuổi khuôn mặt xấu xí không chịu nổi.
5 Để chúc mừng hôm nay cô có thêm người em gái mới,cô quyết định nghỉ một bữa để đưa em đi dạo mặc dù cô không biết đường. Nhưng My trả lời là không đi chỉ muốn về nhà thôi.
6 Trước đây My cũng học trường này nên bây giờ 2 người chung đường,thế này cũng giải quyết luôn sự kiện cô hay lạc đường. Sau một lát hai chị em đến trường.
7 Từ đằng xa. . . Hoàng Bách mới từ cầu thang đi lên thì bắt gặp cảnh này,cậu lạnh lùng nhìn xem cô sẽ đối phó ra sao. Cô lấy một ít phấn hoa mà hôm qua cô mới điều chế xong,trong lòng hơi tiếc rẻ tuy nó chỉ điều chế từ một số loại phấn hoa đơn giản,hàizzz.
8 Bước vào lớp,cô quét mắt xung quanhthấy ai cũng có chỗ ngồi chỉ có cuối lớp là đang trống. Bước nhanh đến đó và ngồi vào. Lấy sách trong cặp ra đọc. May nhờ có kí ức sót lại phần nào giải quyết sự việc cô không biết đọc sách.
9 "Bịch" - Một vật nặng rơi trên vai cô làm cô tỉnh giấc,khẽ mở mắt mơ màng nhìn xung quanh xem là vật làm cô thức giấc. Nhìn lại thì thấy vật nhỏ-một con rắn màu đỏ,trên đầu đội vương miện có gắn một viên rubi đang lè lưỡi liếm nhè nhẹ tay cô.
10 Khẽ mở hai hàng mi,nhìn khung cảnh trước đôi lông mày cậu hơi nhíu lại. Hồi nãy vì tò mò,cậu đã lặng yên theo dõi cô ấy. Đến chỗ thác nước nhìn cô ấy tự nhiên bị rơi xuống không biết tại sao trong lòng chợt thắt lại,cậu đã làm một hành động mà chính cậu cũng chẳng biết là tại sao,cậu chạy lại định bắt tay kéo cô ấy nhưng không kịp nữa rồi (cô ấy đâu có biết mà quay lại tại khi đó cô đang nhìn xuống vực) cô ấy đã rơi xuống.
11 Còn cô hồi nãy tới giờ cứ mải ngắm thân hình hoàn hảo của cậu,làn da cậu ngăm đen khỏe khoắn,đầy đủ sáu múi,cô nhìn mà muốn phụt máu mũi,phải kiềm chế mãi cô mới không phụt ra.
12 Mặt trời đã lên cao,ánh nắng chiếu qua khe chiếu lên trên mái tóc,tôn lên mái tóc mềm mại,óng ả,hàng mi khẽ rung,người con gái rốt cuộc cũng mở mắt nhưng có lẽ chưa kịp thích nghi với ánh sáng nên mắt hơi nheo lại,dần dần cũng thích nghi được,cô mở đôi mắt,một đôi mắt long lanh,sáng như sao,toát lên vẻ cơ trí,một đôi mắt thật đẹp làm sao,nếu như không nghĩ đến khuôn mặt xấu xí làm người ta ghê tởm.
13 Một con ngựa trắng từ từ xuất hiện sau bụi cỏ Tiếp Diệt,nó ngước mắt nhìn chúng tôi với ánh mắt xa lạ,đầy nghi hoặc. Còn cô,cô không gìm nổi sự xúc động,con ngựa này là Tiểu Phi mà nhưng mà Tiểu Phi đã chết trong một lần cứu cô thoát khỏi tay bọn cướp Phong Lai,cô chợt nghĩ tới sự xuất hiện của cô ở đây thì việc Tiểu Phi xuất hiện ở đây cũng chẳng có gì lạ.
14 Sau một màn cảm động,cô đi quanh người My,sờ tay sờ chân sờ khắp người (Tử:khụ. . . khụ. . . các nàng đừng suy nghĩ sâu xa *cười lưu manh*) thấy My gầy mất vài vòng cô đau lòng,thế này thì mỗi tối cô chỉ được ôm que củi rồi,khụ.
15 Cô định đóng cửa thì một bàn tay trắng nõn tách cửa ra,cô nhìn lên thấy một người con trai đầu đội mũ Chicago màu đen cụp xuống che đi đôi mắt chỉ lộ ra làn da trắng mềm mại tựa như bạch ngọc (Tử:thú thật t/g k pjt đó là cái gì nên viết bậy bạ đó) anh ta mặc một chiếc áo choàng màu đen tuyền phủ cả người,cao hơn cô nửa cái đầu,tức là cao 1m85,xung quanh anh ta tỏa ra khí chất ôn nhu mà thanh cao,lạnh lùng mỗi cái nhấc tay nhấc chân đều tao nhã,anh ta nhẹ nhàng mở cửa,từ đôi môi mỏng,anh ta cất giọng trầm bổng,du dương như tiếng đàn Mechia rất là dễ nghe,đây chính là giọng của yêu nghiệt trong truyền thuyết a.
16 Cô buồn bực đi vào nhà,đóng cửa "rầm" như để trút giận lên cái cửa đáng thương. Hừ,cô cho anh ta vào danh sách đen rồi nhưng mà cô đâu biết anh ta tên gì,mặt ra sao đâu?! À,là giọng nói "nguy hiểm" ấy.
17 Trời cũng đã nhá nhem tối,đây là lá chắn tốt cho hành động của cô. Cuối cùng cũng đã về đến nhà,cô thở phào một cái. Cô chạy nhanh vào trong,bất chợt chân bị gấp phải vật lạ,thân hình cô chới với rơi xuống đất,tay cô loạng choạng bắt lấy vật gì đó mong sao không bị ngã.
18 Khi mà cách "bóng trắng" còn 20m,Nhi cuối cùng đã nhìn rõ hìnhdáng của "bóng trắng". Đó là một hồn ma nữ thì phải. Ma nữ lơ lẩng trên không,chân không chạm đất,mái tóc đen dài xõa xuống khi có gió thổi qua thì bay toán loạn,mặc trên người bộ y phục cổ trang màu trắng làm cô không thể không ngạc nhiên.
19 Ngoại truyện: Kí ức hoàn hảo (Phần đầu)
Linh hồn cô bay bổng trên không trung,xung quanh ôm lấy cô là một mảng không gian hắc ám yên tĩnh,ý thức cô mờ mịt nhìn xung quanh,cô nhớ đến cô gặp được Vân Nhược Y- một cô bé vừa tội nghiệp vừa đáng thương.
Thể loại: Tiên Hiệp, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 29