1 Chương 1: Soái ca luỵ quốc. . . Vừa vào đến cửa đã nhìn thấy một người đàn ông đứng ở góc cửa sổ xa xôi đang xắn tay áo, nút áo không đồng đều nhưng được cài rất cẩn thận, tinh xảo.
2 Chương 2: Hôn lễ không biết. . . Tỉnh dậy mới biết đời thực và mơ mộng quả thật quá khác nhau. Trong mơ đại BOSS đối với tôi quá tốt: “Đây là tiền thưởng của cô tháng này, làm việc tốt lắm.
3 Chương 3: Tám mươi tám vạn?. . . Thẳng đến khi đến cửa khách sạn, tôi mới biết được tên họ cô dâu chú rể hôm nay kết hôn là gì o(╯□╰)o Nổi bật trên trang giấy đỏ thẫm là dòng chữ màu đen: chúc Uông Vi Giai cùng Dụ Hà kết lương duyên.
4 Chương 4: Tình cảm ôm ấp đã trôi qua. . . Tôi cảm nhận được không khí trong xe xuống thấp một cách rõ rệt, giống như tâm trạng một người nào đó, tuy rằng tôi vẫn cảm thấy hắn đã vốn không còn thứ gọi là “Tâm trạng”, cảm xúc mang tính người rồi.
5 Chương 5: Nữ trư bị cảm Khi màn đêm bao phủ, lòng tôi đã sụp đổ hoàn toàn. Sáng ngày hôm sau, tôi phát hiện mình bị cảm. Tả San Hô đến đúng thời điểm tôi đang ôm hộp khăn giấy, nước mũi giàn giụa.
6 Chương 6: Đau mà không ai thương Căn nhà này cũng không thuộc dạng biệt thự phong cách Châu u, xe đẹp trên thảm đỏ gì, mà còn cho người ta cảm giác từ những thập kỉ trước, phần lớn hàng xóm xung quanh đều là các thương gia lớn tuổi, đang chơi cờ hoặc khiêu vũ một điệu nào đó.
7 Chương 7: Mỹ nữ như mây. . . Nhà Trúc Diệp có hẳn một công ty trang sức, cha cô ấy kiếm được rất nhiều tiền, hơn nữa cô ấy lại là con gái độc nhất nên được chiều chuộng hết mực, coi như bảo bối.
8 Chương 8: Khuynh thành chi hợp. . . Trúc Diệp vẫn nhớ kĩ ảnh kết hôn, tôi cũng đành phải lấy cho cô ấy xem. “Chúng tớ chỉ làm chứng, không có hôn lễ cùng ảnh cưới…” Cô ấy im lặng một lát rồi nói: “Vậy đem giấy chứng nhận kết hôn cho tớ xem đi?” “… Cậu xác định? Cậu cũng biết ảnh đăng kí nếu không phải xấu như ma thì cũng giống tội phạm đang bị cải tạo…” “Tớ xác định cho dù anh ta có khoác lên tấm thảm Ấn Độ thì cũng sẽ không khó coi bằng cậu…” Cho dù với khuê nữ tháo vát ngọt ngào, cánh tay khuỷu tay vẫn bị dài ra bên ngoài… = = Quả nhiên, cô ấy vừa thấy Quan Ứng Thư mím chặt miệng cau mày liền hô to gọi nhỏ: “Đây quả thực là Phan An trịch quả* a, đây quả thực là lộng lẫy như Thuấn đế a, đây quả thực là khí phách mười phần a…”(Thuấn đế: là vị vua huyền thoại thời Trung Quốc cổ đại, nằm trong Ngũ Đế, vua Thuấn, cùng với các vua Nghiêu và Vũ, được Khổng giáo coi là những vị vua kiểu mẫu, và là những tấm gương đạo đức.
9 Chương 9: Phiến lá cây thứ nhất Vừa quay người lại tôi giật mình, boss đại nhân không biết từ lúc nào đã đứng ngay đằng sau tôi. Tôi lùi lại từng bước theo bản năng, miễn cưỡng cười: “ Anh về rồi à, tôi đi lấy quần áo cho anh tắm nhé”.
10 Chương 10: Nhân duyên?. . . Ngày hôm sau, tôi ngủ một mạch tới tận lúc mặt trời đã lên à chẳng ai gọi tôi dậy, tôi rời giường cầm di động lên, phát hiện ra đã gần giữa trưa, nên vội chạy xuống ăn cơm sáng.
11 Dù sao cũng đã bị cảnh cáo rồi, kệ, tôi lấy hết can đảm đi thăm thú khắp nơi trong thư phòng. Trên tường là một vài bức tranh thủy mặc vẽ chim và hoa, có rất ít nhân vật, chỉ có duy nhất một bức tranh sơn dầu hình đóa hoa sen là khác biệt, nhưng tôi nghĩ đó không phải là do hắn tự tìm về, nếu không phải là đột nhập nhà giàu trộm về thì cũng là đồng phạm tiêu thụ cho bọn trộm đấy.
12 Tôi can đảm theo hắn đến thư phòng, đây là lần thứ 2 tôi đến chỗ này. Nhưng bây giờ, tôi cảm giác mình giống một đứa học sinh mắc lỗi bị gọi đến phòng giáo vụ.
13 Vừa ra khỏi cửa, cơn giận của tôi đã lập tức bốc lên. Hùng hổ gõ cửa, Trúc Diệp nhanh chóng mở cửa, cười nịnh nọt: “Nhan Nhan, mệt rồi hả? Đến phòng tớ ngồi chơi một lúc đi, tớ đấm lưng cho cậu.
14 Tuy bị người ta mắng chửi không tiếc lời, ngày hôm sau tôi vẫn ngoan ngoãn thức dậy đúng giờ, chuẩn bị bữa sáng ổn thoả xong xuôi. Mỗi khi tên Quan Ứng Thư này tỉnh giấc, cho dù mới sáng tinh mơ, chỉ cần tôi pha quá nhiều cà phê hoặc thiếu một loại cà phê, hắn sẽ sẵn sàng phơi cái bộ mặt cau có đen kịt ấy cho tôi xem cả ngày… Dù làm tốt công việc tôi cũng không dám kể công, cứ nghĩ đến khoảnh khắc bị răn dạy là tôi đã nước mắt giàn giụa rồi = = Đầu heo lười biếng Trúc Diệp kia vẫn còn đang rầm rĩ trong ổ chăn không muốn thức dậy, tôi cũng lười nên lại một lần nữa dây dưa trên giường với cô ấy, đành để lại vài chữ rồi trực tiếp thu dọn hành lý sau vậy.
15 Chương 15: Một mảnh ghép buồn của bức hoạ bất thành (hạ). . . Ngôi mộ lạnh lẽo, ngoài tiếng gió thổi vi vu chỉ có tiếng bước chân tôi trên thảm cỏ. Hô hấp của tôi bỗng dưng muốn đông cứng lại.
16 Chương 16: Cá muối có thay đổi thì vẫn là cá muối… Đường xuống núi tương đối trơn trượt, nhưng BOSS đại nhân vẫn có thể đi lại vững vàng, mũi chân tôi vốn thuộc loại giống diễn viên múa bale hoặc đơn giản là giống người ngoài hành tinh từ trên trời rơi xuống, một nửa là hưng phấn, một nửa còn lại là run sợ lần từng bước đi xuống.
17 Chương 17: Cánh hoa nhỏ bé (thượng) Đến tận bây giờ tôi vẫn là một kẻ ngốc đầu đá, nhưng ít ra khi lớn lên cũng có chút biến chuyển. Không hiểu tại sao Quan Ứng Thư lại tự nhiên dở hơi, muốn đi du lịch nhưng hoàn toàn không theo kiểu du lịch thành thị, nếu là du lịch thành thị thì chẳng qua cũng chỉ có: Hai ngọn núi, nhưng chắc chắn không phải là Vương Ốc, Thái Hàng (Hai ngọn núi trong tích cổ “Ngu công dời núi” của Trung Quốc); có hai suối nước nóng, nhưng hoàn toàn không thể so sánh với suối nước nóng tự nhiên của Pháp.
18 Chương 18: Phiên ngoại huyết sắc lãng mạn. . . Thay đổi cách xưng hô vì bây giờ hai anh chị đã yêu nhau ^^ Mỗi ngày, đều mong muốn được ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao, bên ngoài thời tiết nóng đến mức làm cho người ta muốn học Hậu Nghệ bắn mặt trời… Tôi soi gương, nhớ tới Tả San Hô từng nói “Trên lỗ tai không có gì thì không phải phụ nữ”, bi ai phát hiện giới tính mình chưa được xác định… Bị kích động chạy đến thư phòng hỏi ý kiến người nào đó.
19 Chương 19: Cánh hoa nhỏ bé (trung). . . Tôi có cả tình cảm thân thiết với chủ nhà lẫn phẩm chất của người hầu từ trong tận xương tủy nên vội vàng đi lên lầu, thu xếp lau chùi cái bàn trống duy nhất còn lại, bày ghế ra hộ hắn, cẩn thận theo sát hắn như người làm trong quán.
20 Chương 20: Cánh hoa nhỏ bé (hạ). . . Dạo gần đây bụng tôi béo chẳng khác gì người đã mang thai được mấy tháng. Đường phố cũng đã lên đèn, người đổ ra đường cũng ngày một đông.