1 Buổi tối, thành phố C, khách sạn Imperial Palace.
Một chiếc Bugatti thể thao màu trắng lướt gió như muốn phá tan màn đêm, sau đó dừng ngoài cửa khách sạn.
2 Ngay lúc ngửa đầu uống ly rượu kia, Phương Trì Hạ lập tức cảm thấy có chỗ không thích hợp.
Cô uống loại rượu tên là Margaret, loại cocktail này cô đã từng uống qua, hương vị không nóng rát như vậy, hơn nữa cô vừa uống xong thì dưới người liền bắt đầu khô nóng, đầu cũng lập tức choáng váng.
3 “Thất thần ra đó làm gì, còn không mau bắt người lại cho tôi?” Phương Vinh nổi giận đùng đùng hét lên một tiếng với phục vụ bên cạnh, khuôn mặt tức thành màu gan heo, “Xông cửa vào cho tôi! Nhìn cái gì mà nhìn?”
Phục vụ bị anh ta nói, phản xạ có điều kiện nghe theo mệnh lệnh mà đâm sầm vào cửa.
4 “Đi ra ngoài!” Hai chữ lạnh băng vang lên giữa hai người, thanh âm nam tính lại trầm thấp, cao quý.
Đã đi vào lâu như vậy, Phương Trì Hạ mới chú ý thấy trong phòng có người, cô ngẩng đầu lên, ngay khi thấy rõ khuôn mặt trước mắt, hô hấp của cô lập tức như muốn ngừng lại.
5 Tập đoàn Dung Hi International đối với bên ngoài vẫn luôn là một sự tồn tại huyền thoại, giám đốc điều hành hiện nay là Lạc Dịch Bắc, nghiệp vụ chủ yếu là thiết kế đồ trang sức.
6 Lạc Dịch Bắc lấy gương mặt không cảm xúc nhìn cô nhảy ra ngoài lan can, nhìn cô vẫn luôn không ngừng hít sâu, thậm chí nhìn tay cô buông lan can ra, mắt đen trầm tĩnh tựa biển khơi, trước sau không có nửa điểm gợn sóng.
7 Lạc Dịch Bắc bị hơi thở trên người cô trêu chọc, lòng như là bị một bàn tay nhẹ nhàng cào xuống, bỗng nhiên có chút ngứa.
Phương Trì Hạ nằm trên người anh, hơi thở rất hỗn loạn.
8 “Tôi nói đều là sự thật! Không tin anh có thể điều tra!” Phương Trì Hạ không biết thân phận của anh, nhưng cũng không muốn vô cớ chọc phải phiền phức, lời nói ra đều là thật.
9 “Rốt cuộc anh muốn thế nào?” Phương Trì Hạ cảm thấy xấu hổ, muốn rút chân ra, nhưng thử vài lần đều không thành công.
Giãy không thoát, cô đơn giản cũng không giãy giụa nữa, “Giữ tôi như vậy, không cảm thấy không thú vị sao?”
“Hửm? Vậy cô cảm thấy thế nào mới thú vị?” Anh ung dung nhìn cô, sau đó buông lỏng bàn tay đang chế trụ cô.
10 Phương Trì Hạ ngâm trong bồn đại khái khoảng hơn bốn mươi phút đồng hồ.
Ở bên trong cả ngày, thời điểm quấn khăn tắm đi ra, cửa phòng bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa.
11 Rõ ràng Lạc Dịch Bắc cảm thấy sự bất an của cô, đôi tay nhỏ nắm nắm áo choàng tắm của anh, đến nỗi sắp tuột xuống.
Đêm qua người anh dũng thế kia cả anh cũng không dám công kích, bây giờ cũng biết sợ hãi ư?
Hiện trường thật sự quá hỗn loạn rồi, cảm giác cứ như ngôi sao lớn lên sân khấu vậy, còn rất ồn ào nữa.
12 Đêm qua cô không phải say rượu, cô chỉ là bị người khác bỏ thuốc, chuyện xảy ra giữa hai người, cô căn bản không nhớ nổi.
Câu nói này của anh, làm cho những cảnh nồng nhiệt của tối hôm qua, toàn bộ hiện ra như một thước phim trong đầu cô.
13 Phương Trì Hạ vài bước đã theo kịp, từ đầu đến cuối đều theo sau anh, xém chút đã dính chặt với anh.
Khoé mắt Lạc Dịch Bắc khẽ liếc sang, nhìn cô đang vội vã đi theo mình, khoé miệng nhếch lên kinh thường.
14 Phương Trì Hạ rất không muốn thừa nhận hiện thực tàn nhẫn này, nhưng thật sự vẫn là như thế.
Không muốn tiếp tục nhiều lời với anh ta, ngón tay xoa nhẹ sợi dây chuyền trên cổ, trầm mặc một lúc lâu, ánh mắt của cô chậm chạp hướng lên, “Anh đưa tôi rời khỏi nơi nay trước, chỉ cần rời khỏi nơi này, ở đâu thả tôi xuống xe đều được.
15 Kỷ Ngải chính là một cô gái nhỏ, từ nhỏ thích bám lấy Lạc Dịch Bắc, tính cách thành thật, ngay thẳng, làm việc gan dạ, vẫn chưa bước vào đội ngũ người trưởng thành, nguyện vọng lớn nhất của sinh nhật 17 tuổi là có một ngày cưa đổ Lạc Dịch Bắc, để anh thuộc về một mình cô!
Tối qua cũng thật sự đã làm rồi, phòng khách sạn cũng đã đặt, chỉ thiếu bước cuối cùng là có thể thành công rồi, kết cục lại xảy ra chuyện như bây giờ, đây là điều mà như thế nào Kỷ Ngải cũng không ngờ đến.
16 Thứ mà An An gọi là danh sách, thật ra là mấy số điện thoại di động.
An An hận không thể để Phương Trì Hạ lập gia đình ngay ngày mai, nên rất tích cực.
17 Phương Trì Hạ phản ứng vô cùng nhanh nhẹn, khí lực còn lớn, người kia bị Phương Trì Hạ nhào tới không kịp đề phòng, lui vài bước, ôm lấy Phương Trì Hạ dựa lưng vào vách tường sau lưng.
18 "Kêu đi!" Lạc Dịch Bắc mở miệng yêu cầu lần nữa.
Phương Trì Hạ có cảm giác bị đùa giỡn, rất muốn đập một phát vào mặt Lạc Dịch Bắc, nhưng không có gan.
19 Lạc Dịch Bắc nhìn Phương Trì Hạ ánh mắt xem thường, mỗi ánh mắt đều tràn ngập mỉa mai.
Nhất là khi thấy được dòng chữ quảng cáo trên hộp "Yêu, phá vỡ các loại trải nghiệm cũ".
20 "Ơ, sao lại không cẩn thận như vậy?" Bên cạnh truyền đến một câu trêu tức.
Một người đàn ông thậm chí còn đưa tay ra muốn nâng mặt Phương Trì Hạ lên.