81 Nói xong, cũng không cho Phương Trì Hạ phản ứng, đã bắt đầu muốn làm gì thì làm.
Phương Trì Hạ lại lần nữa bị nhào nặn!
Sau một hồi phòng tắm rốt cục trở lại bình thường, Phương Trì Hạ tức giận đến mức toàn thân đều phát run.
82 Phương Trì Hạ nhàn nhạt quay về phía Lạc Dịch Bắc nói một câu, "Lúc trước chưa đến Phương gia, viện trưởng cô nhi viện dạy tôi, viện trưởng biết rất nhiều thứ, có đôi khi mấy em bé bị bệnh không nghiêm trọng cũng chữa luôn.
83 Lạc Dịch Bắc lái xe đến bệnh viện, lúc vào trong phòng bệnh người Lạc gia cũng ở đây.
Lạc Dịch Bắc đi vào, cầm hũ trà đổ ra, đưa một ly cho Lạc Ân Kỳ, cũng rót cho mình một ly.
84 Phương Trì Hạ Nàng không nhớ rõ cô sao lại ngủ trên giường, nhưng chuyện này ngoài Lạc Dịch Bắc còn ai có thể làm?
Phương Trì Hạ cảm thấy cực kỳ kinh ngạc tối hôm qua anh trở Lạc Dịch Bắc về mà không giày vò cô, rửa mặt mở cửa phòng đang chuẩn bị đi ra ngoài, một vật không rõ bỗng nhiên nhanh như chớp xông vào.
85 Phương Trì Hạ nhìn Lạc Dịch Bắc giống như vua ngồi đợi cung nữ hầu hạ, nói không ra lời, nhưng vẫn đi vào phòng bếp.
Chuẩn bị hai phần bữa sáng, ăn sáng xong, Lạc Dịch Bắc lái xe đến công ty.
86 Nghĩ như vậy Phương Trì Hạ yên tâm hơn.
Lạc Dịch Bắc gọi rất nhiều món, mỗi món bưng lên đều rất cao cấp.
Phương Trì Hạ nhìn từng món, bỗng nhiên có dự cảm không lành.
87 "Nhớ kỹ, bộ lần trước!" Lạc Dịch Bắc đi phía trước, lên xe cũng không quên nghiêng đầu nhắc nhở Phương Trì Hạ một câu.
Thanh âm rất lười biếng, còn nhấn mạnh mấy chữ bộ lần trước.
88 Lạc Dịch Bắc đứng đó, nhìn chằm chằm về hướng Phương Trì Hạ vừa đi, nhớ lại hành động kì quái của Phương Trì Hạ, ánh mắt trầm xuống.
Trên hành lang, Phương Trì Hạ cầm điện thoại nghe: "Anh Thi, chuyện gì thế?"
“Em biết tiếng ý phải không?" Thi Cận Dương hỏi.
89 Phương Trì Hạ hỏi rất cẩn thận, chăm chú quan sát nét mặt Lạc Dịch Bắc.
Ai ngờ Lạc Dịch Bắc không hề suy nghĩ gì đã thốt lên hai chữ, "Không được. "
"Vì sao?" Phương Trì Hạ giận dữ.
90 Lạc Dịch Bắc đứng ở đằng kia khí chất hơn người, sau lưng giống như có một quầng sáng chói mắt, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Phương Trì Hạ toàn thân cứng ngắc, hạ thấp quyển tài liệu xuống, cẩn thận từng li từng tí nhìn Lạc Dịch Bắc, nhìn đôi mắt Lạc Dịch Bắc lạnh giống như hầm băng, nội tâm "Lộp bộp" nhảy dựng, dùng tốc độ nhanh nhất che mặt lại.
91 Vì thế, sau một hồi điện thoại gọi đi, kế tiếp nửa giờ, cả văn phòng rộng lớn bỗng nhộn nhịp hẳn lên, trợ lý vào được một cái lại một cái.
Nhưng chưa đầy 3 phút, tất cả đều bị đuổi ra ngoài.
92 Anh đột ngột xuất hiện, đè lên người Phương Trì Hạ, ép chặt cô thiếu chút nữa không thở nổi.
Phương Trì Hạ giãy giụa kháng nghị một chút, anh thấy cô không hợp tác sinh tức giận, chơi xấu véo cô một cái.
93 “Anh vẫn chưa đi à?” Phương Trì Hạ còn thù hằn chuyện hôm qua,nghiến răng, thái độ thực lãnh đạm.
“Anh ở trong nhà của mình,không được sao?” Cắt nhỏ miếng thịt bò trong đĩa, ngẩng đầu nhìn cô một cái, dửng dưng trả lời.
94 Phương Trì Hạ cùng An An ra ngoài dạo phố ăn mặc vô cùng giản dị: áo T-shirt mix với quần jean, tuy ăn vận giản dị nhưng trông cô vô cùng năng động tràn đầy sức sống, nhưng thực sự bộ đồ này không hề thích hợp cho việc tham gia một bữa party của một công ty lớn.
95 Người mà Phương Trì Hạ đụng phải là Phương Phỉ em gái của Phương Vinh, cô ta ngày thường khi ở nhà rất thích làm khó dễ với.
Hai người đụng mặt nhau ở đây, coi như là oan gia ngõ hẹp.
96 Hàng chục quả phảo hoa đồng loạt được bắn lên sáng rực cả một mảnh trời nơi cô và anh đứng, đẹp giống như có hàng vạn đóa hoa đang nở rộ hết lớp này tới lớp khác.
97 Phương Trì Hạ len qua đám người ở trong bữa tiệc, vội vã tìm hướng chạy ra phía bên ngoài biệt thự, nhưng lại không cẩn thận mà đâm vào một người khác đang đứng.
98 Hơn nữa, Lạc Dịch Bắc nhìn thấy hai người họ trong khoảng cách xa như vậy, lại là buổi tối, lại thêm khắp nơi đều có xỉ phảo hoa rơi xuống như vậy.
Thực sự anh ta có trông thấy cô hay là không thì nó vẫn là một vấn đề.
99 Lộ Dịch Bắc hướng tầm mắt theo bóng dáng của cô, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm theo bóng người cô, dây thần kinh trên trán giật giật liên hồi.
cô ta có phải là ngày càng không biết sống chết là gì hay không?
Anh vào phòng bếp, bước đến gần chỗ cô đứng.
100 Thân thế là Phương Trì Hạ cô bị chôn dấu đi, cô rất đau đớn, tuy rằng bình thường trông cô có vẻ hoạt ngôn, nhưng ngoàn rắn trong mềm, cô cũng chỉ là một con người bình thường, trong lòng luôn luôn có một nỗi đau sâu thẳm nào đó không thể nói cho ai biết.
Thể loại: Ngôn Tình, Nữ Cường, Xuyên Không, Dị Giới
Số chương: 33