1 Editor : Tiểu Dung Beta : Ụt Ác Từ Pé Liễu Danh Hương, 25 tuổi, tính cách hướng ngoại, viên chức nhỏ của một công ty mậu dịch, một vị tiểu dân chúng không thể bình thường hơn được nữa, mỗi ngày trừ bỏ đi làm, hay là ở nhà xem tiểu thuyết, còn lại chính là cùng một đám bạn bè hi hi ha ha, thấy thế nào đều là một nữ nhân không có tiền đồ gì, có lẽ bản thân nàng chỉ có bạn trai là đáng hâm mộ.
2 Liễu Danh Hương khi tỉnh lại, nhìn thấy nàng đang ngủ ở trong một gian phòng cổ kính, phòng được bố trí thực ấm áp lịch sự tao nhã, ở giữa đặt một cái bàn nhỏ trên có vẽ một đóa hoa nhỏ, bên trong khẽ tỏa ra mùi hương bạc hà nhàn nhạt, Danh Hương nhất thời cảm thấy ý nghĩ thanh tỉnh.
3 Mẫu thân nói Vấn Nhã bệnh nặng mới tỉnh, lấy cớ cần nghỉ ngơi, hừng hực đem phụ mẫu đuổi đi, bởi vì nàng đến với quốc gia lớn này, cả phủ Thừa tướng tình huống là hoàn toàn không biết gì cả, vì tránh cho người khác có thể xem nàng như là người bị bệnh thần kinh, hay là trước làm cho Tiểu Văn bù lại cho nàng chút thông tin, dù sao đêm dài chậm rãi cũng chả biết làm gì, cho nên nàng phân phó Tiểu Văn lo mà pha trà ngon, tựa vào đầu giường nhàn nhã bắt đầu học bù … Đầu thu nên cả buổi tối hơi có mát mẻ chút, trong phòng Vấn Nhã có một ngọn đèn lặng yên đốt lên, vẫn liên tục đến đêm khuya.
4 Hôm nay, được Vân phu nhân đồng ý, Vấn Nhã một thân bạch y, cùng Vấn Thiên cũng mặc bạch y, hai huynh muội ra khỏi phủ Thừa tướng. Đương nhiên theo sau là Tiểu Văn cùng Tiểu Mộc – tiểu đồng của Vấn Thiên.
5 Từ lúc sau khi xuất phủ, hành động kinh người của Vấn Nhã khiến cho Vấn Thiên không dám mang nàng ra đường, Vấn Nhã chỉ phải ở trong phủ tìm người tiêu khiển, làm cho trong phủ cao thấp tất biết rõ hơn vị tiểu thư đặc biệt mất trí nhớ này.
6 Quân Nghị Thiên hoảng sợ, nổi giận nói : “Ngươi đang ở đây làm gì?” “Ặc, làm sao huynh ngốc như vậy, ta đương nhiên đang giúp huynh cởi quần áo nha”. Vấn Nhã mở nội y của hắn, trong ngực trắng noãn như ngọc bị bại lộ ở trước mặt sắc nữ, hai tiểu khỏa phấn hồng quả thực nhìn đến nỗi nhiệt huyết sắc nữ lại dâng lên, miệng đắng lưỡi khô không khỏi liếm liếm môi.
7 Nhã Nhi muốn đi ra ngoài đi dạo, khi ra đến cửa bị thị vệ chặn lại, nàng tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhìn nhị ca còn chưa có trở lại, không có biện pháp đành phải trở về phòng chờ đến tối rồi tính, chờ chờ, không để ý liền ngủ mất tiêu, đợi nàng tỉnh lại, trời đã tối rồi, Tiểu Văn tiến vào hầu hạ thì Nhã Nhi hỏi: “Tiểu Văn, Nhị thiếu gia đã trở về chưa?” “Đã trở lại, hồi phủ dùng bữa tối rồi.
8 Nói đến Quân Nghị Thiên thì tối hôm qua sau khi cùng tiểu nữ nhân này tách ra, cả đầu cứ nhớ đến nàng, cả một ngày hỗn loạn, cũng không biết hắn bị làm sao.
9 Nam Cung Vấn Thiên ở trong phòng Nhã Nhi vẫn đang chờ cô muội muội này trở về giải thích cho hắn, từ đêm khuya đến sáng sớm, vẫn như cũ không thấy Nhã Nhi trở về, trong lòng Vấn Thiên lo lắng như lửa đốt, thầm nghĩ Hoàng Thượng mặc dù là sư đệ hắn, nhưng dù sao cũng là Đế Vương lấy thúng úp voi025, không biết Nhã Nhi có đắc tội với Hoàng Thượng hay không, nhớ tới lúc đó không ngăn cản tiểu muội, Vấn Thiên rốt cục ngồi không yên.
10 Vấn Nhã cảm thấy kế của nàng hay, tâm tình nhất thời thả lỏng không ít, hiện tại nàng đang ở “Nhã Phượng Các” của nàng mà đông sờ sờ, tây sờ sờ. Xem ra Quân Nghị Thiên vô cùng đau nàng, không chỉ có phái tám nha hoàn có chút lanh lợi hầu hạ nàng, mà còn thưởng rất nhiều hoàng kim ngân lượng, kỳ trân dị bảo, đem toàn bộ trang sức xanh vàng rực rỡ cho “Nhã Phượng Các”, nhìn thấy mắt Vấn Nhã đều sáng rõ không mở ra được.
11 Chương 11: Nhu tìnhQuân Nghị Thiên vốn tâm tình ảo não theo động tác mất mặt tiểu nữ nhân cũng không cánh mà bay, ngẫm lại một Tiểu oa nhi như vậy sao có thể không cho người yêu thương nha.
12 Sau giữa trưa mùa thu, sắc trời màu xanh bao la, không nhiễm một hạt bụi, trong suốt và trong suốt. Vấn Nhã thân váy dài màu vàng nhạt, cổ áo hơi thấp, lộ ra khỏa ngực bên trong đường viền hoa đáng yêu, rãnh giữa ngực như ẩn như hiện thật sâu, làm cho người ta huyết mạch bành trướng.
13 Quân Nghị Thiên vội vàng lôi kéo Nhã Nhi một đường vẫn không ngừng cười hướng ‘Nhã Phượng Các’ mà đi đến, hắn rất ngạc nhiên Nhã Nhi cuối cùng đã nói những thứ gì cùng Thái Hậu, khiến cho Thái Hậu cả kinh.
14 Tâm Quân Nghị Thiên rầu rĩ, hắn nghĩ đến sau khi hạ triều không nhìn tới nàng, trong lòng liền ẩn ẩn đau, nhưng hắn không muốn làm cho Vấn Nhã không vui, nàng không vui, hắn cũng không vui, để cho nàng đi chơi vài ngày đi, hắn cũng chuyên tâm để ý quốc sự.
15 “Hi, soái ca, ta gọi là Nhã Nhi, xin hỏi có thể ngồi cùng bàn với huynh không?” Vấn Nhã vừa nói, vừa đặt cái mông nhỏ gần như muốn ngồi ở trên ghế dài rồi, một giây sau, “Ai u” một tiếng, Vấn Nhã bật lên, lấy tay xoa xoa cái mông nhỏ, cắn răng lại nói: “Thật ngại quá, vừa rồi đụng tới cái mông, còn có chút đau, hắc hắc, không làm huynh sợ đi.
16 Vấn Nhã dương dương đắc ý ngon miệng mà ăn sáng vừa mới bưng lên bàn, còn nhẹ nhàng húp vài ngụm rượu, miệng thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười ‘ ha ha ’.
17 Ngoài cửa sổ, đèn rực rỡ mới lên, đám người bắt đầu khởi động, phi thường náo nhiệt. Vấn Nhã ngủ đến quá trưa, hiện tại có thể nói tinh thần hăng hái, trong lòng rất rục rịch, nghĩ đến kế hoạch buổi tối không khỏi một mình cười trộm.
18 Hiện tại Vấn Nhã nhưng là bị lửa dục vọng thiêu đốt, cả người khô nóng, trong lòng âm thầm sốt ruột, một tiếng “Không được” sau đó, cầm lại dạ minh châu, hai cái chân nhỏ lắc lư, giống như bay trốn ra khỏi ‘tiểu sinh viện’.
19 Vấn Nhã sau lần này, người thanh tỉnh không ít, mở hai mắt ra dùng sức muốn nhìn nam nhân này một chút rốt cuộc lớn lên trông như thế nào, liền nhẹ nhàng xoay đầu lại.
20 Khi Vấn Nhã tỉnh lại lần nữa thì ngoài cửa trời đã mờ sáng, trong lòng nàng giật mình, thầm nghĩ: ‘Không xong, không biết Vương đại ca có phát hiện mình một đêm chưa về hay không, nhanh đi về thôi.
Thể loại: Khoa Huyễn, Huyền Huyễn, Trọng Sinh, Dị Giới, Xuyên Không
Số chương: 50