1 Chúc Tiểu Anh lại xuyên không. Không sai, chính là “lại”. Lần đầu tiên xuyên không của nàng quả là bi thảm không kể xiết, mới vừa mở mắt ra liền phát hiện bản thân đang ngồi bên trong một cỗ quan tài chôn dưới đất sâu, bên tai nghe văng vẳng tiếng khóc thê lương “Tiểu thư, tiểu thư”.
2 Sau khi thăm dò xong xuôi mọi chuyện trong phủ, Chúc Tiểu Anh rốt cục cũng bình tĩnh lại, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ tới những chi tiết trong chuyện tình Lương Chúc.
3 Chỉ cần là tiểu thuyết ngôn tình được “like” nhiều thì tuyệt đối sẽ không bao giờ có chuyện miêu tả cảnh nhà xí, mà cho dù có, thì cũng là chuyện của một người qua đường ABCD nào đó, nữ chính chỉ là tình cờ trốn góc tường dòm được.
4 Chúc Tiểu Anh nghe được ba chữ “Lương Sơn Bá” xong, lập tức biến sắc, thậm chí còn không kịp nói “cáo từ” đã bỏ chạy thục mạng. Mà đúng lúc này thì Mộc Đào lại chạy tới, trong tay cầm theo một tệp giấy bản, thấy nàng thì hô to: “Tiểu…”“Tiểu, tiểu cái gì mà tiểu!” Chúc Tiểu Anh quát nhỏ, sau đó nắm tay Mộc Đào kéo đi, mãi đến tận khi không còn nhìn thấy vị công tử kia mới dám dừng lại.
5 Thành Hàng Châu dưới sự cai trị của Mã Thái Thú được coi là thành trì phồn hoa náo nhiệt nhất. Chúc Tiểu Anh và Mộc Đào thuê xe ngựa vào thành liền trực tiếp tới ca lâu.
6 Chúc Tiểu Anh nghe thấy thanh âm quen tai, không khỏi nghiêng đầu nhìn ra cửa, vừa khéo trông thấy một bóng áo tím. Ngọc bội bên hông hắn tỏa sáng, đầu đội ngọc quan đen bóng, tay phe phẩy quạt xếp, mặt mày hớn hở đối với nàng…nhầm, là liếc mắt đưa tình với người đứng bên cạnh nàng.
7 Chúc Tiểu Anh và Mộc Đào lén lút quay lại Chúc phủ, thuận lợi về tới phòng riêng. Mà Ngân Tâm cả ngày nay phải nằm trên giường giả dạng tiểu thư nghe thấy thanh âm của Chúc Tiểu Anh mới yên lòng, vội vàng chạy ra ngoài chuẩn bị nước tắm.
8 Trong khuê phòng của tiểu thư nhà họ Chúc, Mộc Đào và Ngân Tâm cúi đầu đứng im như tượng, thở cũng không dám thở mạnh. Sau tấm bình phong, Chúc phu nhân nhìn nữ nhi của mình giả trai thì kích động ôm mặt khóc rưng rưng.
9 Mặt trời ngả bóng về phía Tây, báo hiệu một ngày sắp kết thúc. Cửa thành Hàng Châu đang chuẩn bị khép lại thì xa xa, hai chiếc xe ngựa, một trước một sau lần lượt chạy tới.
10 Ở đại sảnh Chúc phủ, Lương Sơn Bá và Mã Văn Tài thong dong ngồi, một bên uống trà, một bên chờ Chúc lão gia xuất hiện. Mã Văn Tài bắt chéo chân cầm ly trà lên, ngửi mùi trà liền nhíu mày, hừ, vậy cũng là nhà giàu nhất Thượng Ngu sao, tiếp khách mà chỉ cho uống trà Thiết Quan Âm bậc trung là thế nào? Vì thế hắn chỉ uống một ngụm nhỏ rồi đặt xuống.
11 Thật ra Mã Văn Tài cũng không phải đói tới mức hôn mê. Đường đường là nam tử hán đại trượng phu sao có thể yếu ớt như vậy, nói ra chẳng phải khiến người ta chê cười sao! Hắn chẳng qua là vì không kiên nhẫn chờ, nghĩ rằng chỉ cần bản thân té xỉu trong phủ họ Chúc thì chủ nhân nhất định sẽ vì mặt mũi mà mời bản thân vào trong.
12 “Tiểu thư, Lương công tử này thật thú vị!” Mộc Đào thấy Chúc Tiểu Anh ngây người, liền lặng lẽ thì thầm. Quán bánh bao đông vui náo nhiệt, người ra người vào như trảy hội.
13 Trong ngõ nhỏ yên tĩnh, Chúc Tiểu Anh nghiêng đầu lắng tai nghe, cảm thấy tiếng bước chân của Chúc lão cha càng lúc càng xa, liền kiễng chân nghểnh cổ nhìn qua nan quạt xếp.
14 Mã Văn Tài nhìn quyển sách trên tay, có chút kinh ngạc, lại mơ hồ dâng lên một chút mong đợi, hỏi: “Quyển sách này…vì sao Anh Đài luôn mang theo bên người?”“Bởi vì…”Aizz, chuyện đã tới nước này, mặc kệ Mã công tử có phải là thiên tài vĩ nhân hay không, đều chẳng còn quan hệ gì tới nàng.
15 Chúc lão gia vừa ra ngoài khoe khoang một hồi, thì trong nhà, con gái yêu của ông đã quỳ rạp trước mặt Chúc phu nhân, nước mắt như mưa, khóc đến kinh thiên động địa, khiến mẫu thân đại nhân vô cùng đau lòng.
16 Giang Nam trên có núi non trùng điệp, dưới có dòng suối uốn quanh, thanh bình không sao tả xiết. Bấy giờ là vào độ thu về, trời cao trong xanh không một gợn mây.
17 “Trường Sùng La ở Ngô Quận. ” Chúc Tiểu Anh nơm nớp lo sợ trả lời, trong lòng không ngừng chắp tay cầu trời khấn Phật: Lương Sơn Bá không cùng đường với con, Lương Sơn Bá không cùng đường với con…“A?” Lương Sơn Bá kinh ngạc, “Không ngờ chúng ta lại có duyên như vậy.
18 Lúc Chúc Tiểu Anh tỉnh dậy, trời Giang Nam đã là hoàng hôn, cả không gian ngập trong một màu đỏ tía, tựa như nàng dâu mới về nhà chồng còn đang xấu hổ.
19 Một con tuấn mã đen tuyền chạy băng băng trên đường, mang theo chủ nhân của nó tiến về phương xa. Người này mặc một bộ đồ trắng, nhưng rõ ràng không phải là trường bào để ra ngoài, mà dường như chính là quần áo ở nhà.
20 Đêm dài dần buông, người lại mất ngủ. Ăn qua loa cho xong bữa chiều, Chúc Tiểu Anh rửa mặt chải đầu xong thì ngồi thừ người trên giường, giương mắt buồn bã nhìn Mộc Đào.