1 Đèn giao thông ở ngã tư đường 17 cắt Broadway chưa kịp chuyểnhẳn sang màu xanh thì cả một bầy taxi vàng vênh váo đã vượt qua tôi, trong khitôi gây ùn tắc cả làn đường bên phải bằng cái bẫy giết người mà tôi phải lái đikhắp phố phường New York.
2 Alex và tôi đứng trước ngưỡng cửa của một phần đời sắp mởra, và bàn bạc xem cả hai sẽ cùng tiến vào ra sao. Mặc dù vậy chúng tôi cũngkhông vội về nhà làm gì.
3 “Nghe không có vẻ như em sẽ được nhận vào làm việc”, Alex khẽnối. Anh nghịch mấy lọn tóc của tôi trong khi tôi ngả cái đầu nhức như báu bổlên lòng anh.
4 Cả khi đã ngủ ba hôm trong căn phòng mới, tôi vẫn cảm thấymình là một người lạ trên một mảnh đất lạ. Căn phòng quả là bé. Chắc chỉ to hơntúp lều đựng dụng cụ làm vườn của bố mẹ tôi ở Avon một chút, nhưng cũng chỉ mộtchút thôi.
5 “Ông ấy nói gì?” Lily hỏi, trong khi đưa một thìa kemtrà xanh vào miệng. Chúng tôi hẹn gặp nhau chín giờ ở nhà hàng SushiSamba để tôi kể ngay về ngày làm việc đầu tiên.
6 “Trời ơi, nữ biên tập viên thời trang đến thăm nhàkìa!” Jill diễn vở vui mừng khi mở cửa. “Xin mời vào nhà để bà chịgià này được quỳ gối chào nào. ”“Biên tập viên thời trang?” Tôi phì cười.
7 Liên hoan giao thừa ở nhà Lily ấm cúng và không đông, chỉ cóvài bạn cùng học và mấy người quen khác được lôi đến. Tôi chưa bao giờ thíchliên hoan giao thừa.
8 “Đừng quay lại nhìn,” James thì thào, môi không độngđậy. “Tôi nghĩ là chếch sau lưng chị tôi vừa phát hiện ra ReeseWitherspoon. ”Tất nhiên là tôi quay phắt lại.
9 Mười hai tuần lễ trôi qua cho đến khi tôi bắt đầu tích trữquần áo hàng hiệu mà Runway gần như ấn vào tay. Mười hai tuần dài đằng đẵng vớingày làm việc kéo dài mười bốn tiếng và đêm ngủ lâu nhất là năm tiếng.
10 “Xin chào, may mà tôi tóm được chị,” tôi nghe tiếng Cara bênkia đầu dây. Có chuyện gì mà chưa đến tám giờ sáng nghe giọng cô đã hụt hơi thếnhỉ?“À, vâng, chị có bao giờ gọi sớm thế này đâu.
11 Sâu thẳm trong mơ, điện thoại di động của tôi đổ chuông – đủdai dẳng để tôi thức giấc và tự hỏi, có phải bà ấy không. Sau giai đoạn định hướngnhanh bất ngờ - Ta ở đâu? “Bà ấy” là ai? Hôm nay thứ mấy? – tôi linh cảm có gìđó chẳng lành, khi chuông điện thoại reo lúc tám giờ sáng thứ Bảy.
12 Rốt cuộc, ngày tràn trề hạnh phúc mà tôi mãi mơ ước đã đến. Miranda không chỉ rời khỏi văn phòng, mà còn ra khỏi biên giới. Gần một tiếngtrước đây bà nhảy lên chiếc Concorde đi gặp mấy nhà tạo mốt châu u và hiểnnhiên biến tôi thành cô gái hạnh phúc nhất trần gian.
13 “Cho vào làm,” Miranda hạ lệnh sau khi nói chuyện vớiAnnabelle – người thứ mười hai được tôi phỏng vấn và là một trong haingười tôi thấy xứng đáng giới thiệu cho Miranda.
14 “Cậu không thể đi taxi đến đó được,” Lily nói trong khi tôivụng về chấm mascara Maybelline Great Lash mới mua lên mi. “Đây là một đại lễ,cậu phải gọi xe đi, trời ạ.
15 Lại một tia nhìn cảnh cáo nữa, lần này là đi kèm ánh mắt giậndữ. Tôi đã hàng chục lần định nói chuyện với cô về vụ lôi thôi với gã nghiện đợttrước, nhưng dạo này chúng tôi hầu như không có dịp và không ai có thời giancho một lần tâm sự tay đôi.
16 Theo kế hoạch Miranda sẽ ở Milan một tuần, hoàn tất các showthời trang cùng các trợ lý người địa phương, sau đó bà đến Paris vào một buổisáng với tôi để cùng bàn thảo mọi chi tiết về bữa tiệc như hai người bạn gáithân thiết (ha ha ha).
17 “Phòng Miranda Priestly,” tôi trả lời từ văn phòng mới củamình ở Paris. Bốn tiếng đồng hồ tuyệt vời tôi được ngủ liền tù tì trong đêm bị chấmdứt thô bạo bởi một cuộc gọi khẩn của trợ lý Karl Lagerfeld.
18 “Jill, đừng làm ầm lên như thế!” Mẹ tôi la lên bất lực. “Mẹnghĩ là nó còn ngủ. ” Rồi một giọng quang quác gọi từ tầng dưới. “Andy? Còn ngủ à?” Jill gọi lên pphía thang gác.
19 “Cho xin một cốc Cappuccino lớn với vani. ” Tôi không quen mặtngười đàn ông đứng sau quầy, mà cũng phải đến năm tháng nay tôi chưa vào hiệuStarbucks ở phố 57.