1 Minh triều Hồng Vũ năm hai mươi sáu Giang Nam“Thật đáng thương!”“Chết yểu sao, chuyện này thật mất nhân tính,Tào phu nhân tại sao lại chịu làm theo lời chỉ thị của Tào Tông khi còn sống nha?”“Đúng vậy,bắt người sống chôn cùng thật đúng là tàn nhẫn quá.
2 Giản Nhữ có một đôi mắt phượng, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, đáng tiếc gả cho vị hôn phu không biết quý trọng, cho nên phòng không tịch mịch. Nàng theo lễ khẽ chào,“Hạ thiếu gia không sợ không may tới chi mộ vong phu, ta rất cảm kích nhưng giờ linh đã đến, có thể mời Hạ thiếu gia đợi nghi thức chấm dứt –”“Không được.
3 Hạ Ngạn Quân từ trong nhà đưa nha hoàn Uyển Lăng đi thẳng đến Tụ Hoa Quán. Mà tiểu mỹ nhân ban nãy vừa kinh sợ giờ nhìn thấy Uyển Lăng, hai chủ tớ lại ôm nhau khóc rống, còn lạnh nhạt đặt ân nhân cứu mạng sang một bên.
4 Kim Lăng Hạ vương phủ“Vẫn không có tin tức sao?”Trần Ngọc Phượng vừa thấy trượng phu hồi phủ, vội vàng đi ra đón, bà khoan thai xinh đẹp nhưng từ khi nữ nhi trốn khỏi nhà bà không muốn ăn uống,người đã gầy một vòng lớn.
5 “Đừng đi, Uyển Lăng. ” Hạ Vũ Lâm nắm chặt tay nha hoàn, sợ nàng đẩy mình ra ra. “Tiểu thư, không được đâu. Nếu ta không đi Hạ công tử sẽ càng rống to, đến lúc đó tiểu thư lại sợ tới mức cả người đổ mồ hôi lạnh.
6 “Hí hí hí……” Tiếng vó ngựa lộn xộn dần dần ngừng lại ở trước rừng hoa đào,Hạ Ngạn Quân ngồi ở trên cây liếc mắt một cái liền nhìn thấy gần hai mươi người hắc y nhân ngồi trên ngựa,nhìn trên mặt mỗi người bọn họ đều trùm cái khăn đen để người khác nhìn không ra.
7 Đám hắc y nhân phi ngựa qua rừng rậm, liền đem khen đen trên người cởi xuống, tiện tay ném ở một bên trong bụi cỏ. Tên hắc y nhân cầm đầu kia chính là Tri Phủ Nam Xương – Tào Tông Lệ.
8 Hắn nhún nhún vai,“Ta không nhận ra. ”“Vậy tại sao bọn họ xâm nhập vào nơi riêng của quý phủ để ám sát ngươi?”“Bọn họ tuy rằng có đánh ta bất quá ta cho rằng mục tiêu của bọn họ có lẽ là nữ nhân chôn cùng kia.
9 Nàng do dự đứng im,“Nhưng –”“Đi!”“Nhưng mà tiểu thư……”“Nàng không phải là một khối thịt. ”“Nhưng mà –”Hắn lạnh lùng ,“Nếu không đi xuống, ta đem ngươi ném xuống lầu.
10 Hắn cười cười, đứng thẳng dậy, xoay người rời khỏi lầu các, mà qua không bao lâu Uyển Lăng liền vội vàng chạy đến, thấy nàng còn ngâm trong thùng gỗ, vội vàng cầm lấy cái khăn đi về phía nàng,“Mau đứng lên, nước đã lạnh.
11 Ở ngã tư đường lớn nam xương vô cùng náo nhiệt, người ở đây rất nhiều,cửa hang cũng nhiều,mấy người bán hàng rong cũng nhiều, một đường từ Kim Lăng nam hạ tìm Hạ Vũ Lâm,đối với huynh muội Hạ Thành Hữu và Hạ Ái Lâm mà nói đây là địa điểm tốt tra xét hành tung của muội muội.
12 “Hạ thiếu gia xuất môn ?” Lâm Doanh Quân tiến đến thông báo nha hoàn. “Đúng, cùng Hoàng tổng quản đi ra khỏi cửa ,hình như là hồi tướng quân phủ đi. ”“Tốt lắm, đứng canh ngoài cửa lớn cho ta, nếu nhìn thấy cỗ kiệu của Hạ thiếu gia trở về,thì chạy nhanh vào hậu viện cho ta biết.
13 Khuya khoắt, khóe mắt Hạ Vũ Lâm vẫn nén nước mắt nhìn Uyển Lăng đau đớn rên rỉ một ngày, mỏi mệt không chịu nổi sau đó ngủ say,nàng mới đứng dậy rời khỏi phòng, trở lại trong sương phòng của mình.
14 Ban đêm Tào Tông Lệ một thân hắc y từ cửa hông của phủ nha thoát ra, nhìn trước sau hai người Hạ Ngạn Quân phái tới giám sát nhà của hắn, bọn họ lúc này đã buồn ngủ.
15 “Ta sẽ không thành thân với nàng. ” Bởi vì người hắn yêu chính là nàng, cũng không phải là tỷ tỷ của nàng. “Nghe nói Hạ lão tướng quân đối nàng thực vừa lòng.
16 Hạ Ngạn Quân trở lại tướng quân phủ đã là sáng sớm ngày hôm sau, mà cha hắn hiển nhiên cũng đã đợi hắn cả đêm. “Cả đêm con đi nơi nào ?” Hạ Quan Đình nổi trận lôi đình phát ra rống giận.
17 “Thiếu gia, thiếu gia? Ngài làm sao vậy? Ngài không sao chứ?” Hoàng Canh Dật vừa lên lầu các cũng không đoán được sẽ nhìn thấy Hạ Ngạn Quân trên trán sưng vù, té xỉu ở trên giường.
18 “Là thật , quan gia, ta — ta thật là chi nữ của Hạ Thừa Viễn_Hạ Vương gia, mời các đại nhân ngươi bảo khoái mã đi tới phủ Hạ Vương gia ở Kim Lăng thì có thể kiểm chứng lời nói của ta là thật hay giả.
19 Đứa con này xảy ra chuyện gì nha? Ông còn chưa nói xong đâu! Hạ Quan Đình lại lần nữa nhìn vào đứa con nói,“Chờ một chút,Ngạn Quân,con không có thời gian ngủ, con cũng phải thu thập một chút hành lý, cùng nhau khởi hành với bọn họ.
20 Hoàng hôn, ánh sáng mờ rọi vào trong căn phòng trang nhã yên lặng, mà Hạ Ngạn Quân phải mất hết một nén nhang thời gian, mới nói tất cả chuyện xảy ra trong lúc đó của hắn và Hạ Vũ Lâm, về phần bên trong người nhà họ Hạ, mỗi người trong lòng đều buộc chặt, Hạ Ái Lâm lại khổ sở lau nước mắt.