1 Lời giới thiệuTôi đào hoa thật, nhưng số đào hoa nó khổ lắm, mọi người luôn muốn tôi quyết định cái gọi là “ tiểu thuyết “ không có hồi kết. Cuộc đời là một cuốn tiểu thuyết gồm nhiều chương và không có điểm dừng.
2 Tôi hốt hoảng mếu máo la lên, cả lớp dòn về nơi ấy :- Mẹ ơi……. Huhuhu – Tôi khóc gọi mẹ- Gì vậy con- Sau dưới chân con rỉ máu màu vàng nè. . huhu…. Chết con rồi – Tôi mếu máo nóiMẹ tôi hoảng hồn chạy lại.
3 Trời sinh tôi ra đã vốn là thông minh và học trước một năm,nên cứ vào lớp là ngồi tám, cũng may mắn là ông trời không quá đối xử tệ bạc với tôi, năm nào ngồi tứ phía cũng là gái thật là có phước.
4 Trong lúc suy nghĩ về những thứ đó thì tôi ngất đi lúc nào không hay, chỉ biết được cảm giác lúc đó rất rất là đau. Không thể nào tả nổi. Chắc 40 roi đã vào yên vị trí!!.
5 *************Ón của lichua************“ ón của lichua “ chỉ có đám bạn thân của bọn tôi biết thôi, đặc biệt là con trai, thằng nào hiểu ý mỗi lần tôi nói thì khoái chí vỗ vai “ bép bép”.
6 Tôi thì mong em còn ở đó để thể hiện cái tài năng ra. Hehe. Trong đầu tôi lúc này chỉ có thế, không có chuyện gì khác. ^^Đi lại đến khu vực đội mình thì chúng nó chụm đầu lại giống như màn hỏi ý đầu trận trong tivi, chả hiểu nói mô tê sất gì.
7 Cả hai đội trở về vị trí chuẩn bị giao bóng và tất nhiên trận đấu sẽ được tiếp tục bắt đầu. Sao bàn thua đầu tiên đội bạn hình như đã biết được cái mũi nhọn tấn công bên đội hình chúng tôi, nên dự về sau ba anh em không dễ dàng gì mà độc tài biểu diễn bên phần sân đối phương.
8 -Hộc. . Hộc. . nước nè đệ – Anh ba giờ này mới đem nước đến,trong cũng tội nghiệp. -Đệ uống rồi huynh ơi. Hehe. -Ơ……- Đấy duy truyền đấy, ổng nhìn thấy em là đơ mặt ravà cũng chỉ nói được một chữ trong bảng chữ cái dài của Việt Nam mình, cả ba an hem tôi lần đầu thấy em đều như thế, không ai khác ai ^^-Hi em chào anh – Em cuối đầu chào.
9 Mượn lực bóng bổng tầm thấp của đội bạn phá ra, trong một giây ngẫu hứng tôi thực hiện cú sút mà sau này đặt tên cho nó là “tên lửa TF-A”. Bóng đi theo một quỹ đạo đừng cong sẵn có với tầm thấp nhưng không chạm đất, thủ môn đội bạn đã đón được vĩ đạo, bay người theo hướng của bóng, tất cả mọi người im lặng mà nhìn, cả gió cũng ngừng hẳn đi, tôi thì lúc đó bất lực hoàn toàn trong đầu chỉ có 1 ý nghĩ là cú sút đó sẽ thất bại vì chưa từng thực hiện cú sút nào như thế :-Binh-Lộp độp.
10 -Thôi không xong rồi, phải chiến thôi – Tôi nói trong bụng và đưa dữ liệu lên bộ não tìm ra phương án tác chiến hay nhất có thể-Có hàng nóng, sử dụng vịnh xuân nhập nội thì có nước mà xuống đất nằm chứ chẳng chơi, với lại nhập nội rất nguy hiểm, Teakwondo sơ xuất một tý thì có nước vào bệnh viện đưa hai cái chân lên trời.
11 -Cậu lại đó ngồi đợi tớ một tý nha – Em nói rồi chỉ vào cái chỗ đó. Sau đó đi vào cái hẻm tôi đoán là ra bếp làm cái gì đó, chắc là nước rồi, ông bà ta thường nói khách lại nhà không trầu thì nước đó sao ^^.
12 Hai người ngồi nói chuyện với nhau một lúc thì tôi nhớ ra chuyện cần hỏi, cái chuyện mà thắc mắc nãy giờ. -Mà cậu nè,nhà to thế này sao cậu ở một mình thế – Tôi để nhẹ tách trà xuống, điềm đạm lịch sự @@-Vì có một mình tớ ở à ^^ – Câu trả lời hết sức hồn nhiên.
13 Sang tôi đã thức dậy từ sớm chuẩn bị cho ngày đầu tiên đi học của năm cuối cấp hai, áo trắng quần tây màu xanh đậm, đầu tóc gọn gang, tất cả đã chỉnh tề.
14 -RầmThì ra cái đó không phải thứ gì khác mà chính là cái ghế ngồi của học sinh màu đỏ, đang choáng váng nhưng cũng cố gắng đứng dậy nếu không muốn ăn đòn thêm cái nữa, hắn có lẻ đang biết tôi choáng nên cứ chạy vào đánh tới tấp.
15 Nói đến đây thì phải nhắc đến cái người xinh đẹp như tiên hôm trước gặp ở trận bóng đá đã tặng vào đầu tôi một cú “rất đẹp”, ra về lại có cái số được gặp lại nhưng lần này phải cực khổ lắm chứ chẳng phải chơi ăn một phát dao vào tay phải.
16 Vào một tuần của đầu tháng tám tức là ngày 5 tháng 8 đã xảy ra cái chuyện đó, mở ra một kỉ nguyên mới và số phận đào hoa (không biết đào hoa hay đào hố…rồi chôn xuống nữa^^) của tôi bắt đầu từ đây.
17 Hai tiếng hét vang lên làm vang dội cả nhà chỉ có hai người đang hiện hữu, tiếng hét chưa dứt thì cùng lúc đó một khúc cây đập vào đầu tôi. Chỉ nói được một chữ duy nhất “ ơ ”trong bảng chữ cái rồi thấy mình bị choáng váng cái đầu và hai mắt từ từ dần nhắm lại ngất đi chìm vào bóng tối.
18 Tôi thần người ra như không tin vào đôi mắt mình nữa, chỉ biết chùi qua chùi lại đôi mắt xem có nằm mơ không, rồi đứng đó nhìn không chớp mắt như bị ma hớp hồn, à không người đang hớp hồn tôi không phải là ma mà là…một tiên nữ.
19 Kế hoạch bắt đầu, tôi lấy hủ ớt “chia phần” :-Như có biết không ở nhà hai ông anh tớ ăn ớt nhiều lắm, mỗi lần ăn cơm phải có từ 5 đến 10 muỗng ớt mới chịu đấy.
20 Lần Đầu Tiên(Nhân vật chính này thường đặt tên ỗi trang nhật ký mình viết )#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~(Cái dòng đó cũng trích từ nhật ký nhé, không phải mình làm cho đẹp đâu )22h19’ 18/8/2004Sau nhiều năm rời đất nước thân yêu của mình thì hôm nay đã được trở về cái vùng đất ấy, nơi mà con người mến khách thân thiện, nơi mà mình mong mỗi ngày khi trên mảnh đất khách quên người.