1 "Anh không hối hận chứ?" Lâm Lam nhìn dòng người qua lại trên đường ngoài cửa sổ, khuấy ly cafe đang cầm trong tay. Cuộc sống tựa như dòng người ngoài cửa sổ, có người chỉ nhìn thoáng qua bạn, lại cũng sẽ có người đâm vào bạn.
2 "Lâm Lam, em đói bụng không? Anh đặt chỗ ở Hồng Phong Lâm rồi. " Bạch Nham vừa mở cửa xe cho Lâm Lam vừa nói. "Bạch Nham, em muốn ăn đồ ăn Trung Quốc.
3 Ngày hôm sau lúc Lâm Lam tỉnh lại thì Bạch Nham đã đi làm rồi, Lâm Lam nằm trên giường nhìn chằm chằm trần nhà, chìm vào suy nghĩ. Trần nhà nhẵn bóng giống như Bạch Nham sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi nào.
4 "Ngài Bạch đã chờ không kịp đứa bé ra đời liền nhanh chóng chuẩn bị đồ chơi cho con rồi! Sau này nhất định là một người ba tốt!" Lúc thím Trương đang sắp xếp lại đồ đạc thì cầm trống lắc ở trên tủ đong đưa.
5 "Anh đã trở về!" Buổi tối Bạch Nham vừa vào cửa liền vội vã cầm đũa lên gắp món ăn đặt trên bàn mà Lâm Lam đã nấu. Lâm Lam nghe tiếng đi từ phòng bếp ra nhìn thấy Bạch Nham không để ý đến tướng ăn, đi tới nhẹ nhàng vỗ tay của Bạch Nham nói: "Heo tham ăn, rửa tay trước đã!"Bạch Nham bất đắc dĩ đặt đũa trong tay xuống, cười ngây ngô với Lâm Lam, nói: "Được rồi, anh đi liền, vợ đại nhân à!" Nói xong liền đi về phía toilet.
6 Nằm trên giường nhìn ra ngoài từ cánh cửa đang mở ra một nửa, Lâm Lam mỉm cười nhìn bóng dáng tới tới lui lui của Bạch Nham. Sống chung với Bạch Nham nhiều ngày nay, bây giờ Lâm Lam đã thành thói quen mỗi sáng sớm thức dậy là có thể ăn cháo loãng và uống sữa tươi do Bạch Nham tự tay chuẩn bị cho cô.
7 "Lâm Lam, cậu ở chung với Bạch Nham cũng không nói cho tớ biết, có phải đã quên người bạn này rồi không?" Đột nhiên vang lên một giọng nói cắt đứt suy nghĩ của Lâm Lam, nhìn người tới đứng ở cửa, Lâm Lam có chút không ngờ tới.
8 "Thím Trương, hôm nay lúc Bạch Nham rời khỏi nhà có nói sẽ về trễ không?" Lâm Lam nhìn xa xa ngoài cửa sổ loáng thoáng đã có thể thấy những vì sao đang lấp lánh trên bầu trời hỏi.
9 Đều nói thời gian thật nhanh, thời gian hạnh phúc lại càng là chuyện trong chớp mắt. Cuộc sống của Lâm Lam và Bạch Nham cứ bình thản lại hạnh phúc đã qua hơn nửa tháng như vậy.
10 "Ngọ Dương, chỗ này có gì vui đâu, chỉ có một vài cây cỏ, rất chán! Chúng ta đi chỗ khác đi?" Lý Tử Nhiễm vẫn không hiểu vì sao những cặp đôi luôn thích hẹn hò ở những chỗ này, theo ý cô những cây cỏ trước mắt này khiến cô cực kỳ không thoải mái, trời sinh cô dị ứng với hoa cỏ.
11 Vừa vào cửa, Lâm Lam liền khóa mình phòng ngủ, Bạch Nham giống như là đoán được giờ phút này mình có gõ hư cửa, Lâm Lam chắc chắn không chịu để ý tới anh, cho nên vẫn luôn không quấy rầy cô.
12 Khi về đến nhà trời vẫn chưa tối lắm, Lâm Lam không muốn lập lại tình cảnh lần trước, cô không muốn lại nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Bạch Nham, cô sợ khi nhìn rồi cô sẽ hối hận vì mình đã hạ quyết tâm nói quyết định này ra.
13 "Lâm Lam, sao cô trở lại?" Bảo an trong chung cư biết Lâm Lam có chút bất ngờ khi thấy bóng dáng của Lâm Lam, đi tới hỏi. Lâm Lam nhìn anh ta, có chút không được tự nhiên nói: "Đúng vậy, đột nhiên muốn tới đây ở mấy ngày.
14 Tô Ngọ Dương dọc đường đi cứ suy nghĩ tới cái hộp màu hồng trong tay cho tới khi về đến nhà, vào cửa liền nhìn thấy Lý Tử Nhiễm đang ngồi một mình trên ghế, thất thần ngồi uống cà phê.
15 Đây là một buổi sáng ngày chủ nhật, một mình Tô Ngọ Dương đang vô cùng nhàm chán đi trên đường. Mặc dù là Chủ nhật, trên đường cũng không có cảnh tượng náo nhiệt.
16 Sau khi ăn cơm cùng Lý Tử Nhiễm xong thì đưa cô về nhà, Tô Ngọ Dương không có ý nghĩ muốn về nhà. Thời tiết mấy ngày nay vẫn râm, trên bầu trời luôn luôn là những đám mây lớn màu xám bị gió thổi qua, cho dù là mặt trời cũng luôn lộ ra một chút lạnh lẽo, cuối mùa thu thật lạnh, ngay cả gió thổi vào mặt cũng mơ hồ có chút giá lạnh!Tô Ngọ Dương kéo cổ áo của mình lên cao không để gió mùa thu ban đêm thổi vào thân thể của mình, mấy ngày nay Lý Tử Nhiễm nhắc tới chuyện kết hôn rất nhiều lần với anh, bác trai Lý và mẹ Tần Thục Cầm cũng nói rất nhiều lần, bây giờ hình như mọi người chỉ chờ một câu nói của anh.
17 Từ khi ba Tô Ngọ Dương ngã bệnh rồi qua đời thì nhà họ Tô cũng sa sút theo, lúc ấy nếu không phải ba Lý Tử Nhiễm là Lý Hi Nghiêm dùng uy tín thương giới và tập đoàn Lý Thị bảo đảm thì anh và mẹ Tần Thục Cầm có lẽ đã sớm bị người đòi nợ không biết ép tới thành bộ dáng nào rồi.
18 Cả đêm trằn trọc khó ngủ, bầu trời bên ngoài đã bắt đầu sáng dần, Tô Ngọ Dương xoay người bật dậy, cầm nhật ký chạy ra khỏi phòng. Anh muốn đi tìm chú bảo an kia, muốn đi tìm Bạch Nham, muốn đi tìm Lý Tử Nhiễm, anh lại càng muốn đi tìm Lâm Lam, tìm về trí nhớ đã bị mất của mình.
19 Trước mắt là một mảnh tối đen, Tô Ngọ Dương không biết mình đang ở chỗ nào, lần mò đi về phía trước, anh muốn nói lớn tiếng: "Tử Nhiễm, bật điện!" Nhưng anh không kêu được gì hết, trừ việc không ngừng khua tay lần mò về phía trước.
20 Bạch Nham và Tô Ngọ Dương ngồi đối diện nhau, âm nhạc trữ tình trong quán cà phê vang bên tai, hai người không hẹn mà cùng cúi đầu nhìn ly cà phê nóng đang bốc hơi ở trên bàn, đang nghĩ nên mở miệng như thế nào.