1 Kẹt xe kẹt xe. Giai Hòa bực bội nhìn đồng hồ hiển thị trên di động, tim đập càng lúc càng dữ. Buổi họp báo đã bắt đầu từ lâu mà cô còn ở trên đường như thế này đây.
2 Dịch Văn Trạch không lên tiếng, cô cũng chỉ có thể đứng dựa vào cánh cửa chờ đợi. Khác với ánh sáng rực rỡ chói lòa trong phòng tiệc, ánh sáng nơi này hơi mờ mờ.
3 Bên góc phải là một dòng chữ viết vội: You Smile I Smile. Bốn phía chợt yên ắng. Dịch Văn Trạch đứng bên phải cô, cầm tách trà, bình tĩnh nhìn. Giai Hòa nở nụ cười cứng ngắc, vừa muốn mở một file khác lên, anh bỗng nhiên vươn tay, chỉ vào một vị trí hỏi: “Đây là ảnh bìa năm 2007 của VOGUE?”“Ừm.
4 Từ ngày họp báo công bố diễn viên, trên mạng bắt đầu bàn tán sôi nổi. Giai Hòa lúi húi sửa kịch bản, rỗi thì lướt web, coi fan Dịch Văn Trạch bình luận thế nào.
5 Trên đời này có hai loại người luôn khiến con gái không nỡ cự tuyệt. Một là người yêu, một người khác…đương nhiên là thần tượng. Toàn bộ thời gian dùng cơm tối, bởi vì khó có thể từ chối thần tượng tận tình chăm sóc, Giai Hòa gắng ăn hơn nửa đĩa bánh bao nhân thịt.
6 Xung quanh im lặng thần kỳ, thậm chí có thể nghe được tiếng ô tô vang đến từ xa xa. Chỉ là một động tác rất nhỏ của anh cũng dễ dàng cuốn hút trái tim người khác.
7 Phòng karaoke mở ra, vẳng đến tiếng cô gái ở phòng đối diện đang hát “Chết cũng phải yêu” , rồi tới “Một đêm Bắc Kinh”. Phần điệp khúc ở bên này đã qua hơn nửa, dòng phụ đề trên màn hình chầm chậm đổi màu từ trắng sang xanh, nhưng vẫn chưa nghe thấy tiếng người hát đâu.
8 Khi Giai Hòa tỉnh lại, cô đương nằm trong phòng mát xa, trên người có đắp chăn. Trong lòng Giai Hòa chợt chột dạ, cô ngồi xuống, nhìn không gian phủ kín tuyết trắng bên ngoài, lại bắt đầu ép mình nhớ cho ra hôm qua đã ngủ như thế nào, rồi sao lại từ giường mát xa mà đến cái giường lớn này.
9 Mấy cuộc gọi cô nhận được ngày hôm nay, đúng là càng lúc càng kích thích tinh thần. Giai Hòa nắm chặt di động, khựng lại vài giây rồi mới nói: “Xin chào.
10 A Thanh tiếp tục cằn nhằn, đầu tiên là dùng tiếng Phổ thông oán giận, nếu gặp chỗ nào khó biểu đạt được ý mình liền dùng tiếng Quảng Đông bổ sung. Nói chung cũng chỉ là oán giận chị Mạch – người đại diện của Dịch Văn Trạch – lại không thông báo trước một tiếng, lỡ như báo giới chộp được tin tức hai người này gặp nhau ở Hoành Điếm thì không biết sẽ lại xảy ra cái chuyện khủng bố gì nữa.
11 Những lời Cố Vũ nói, khiến Giai Hòa chợt nhớ tới câu nói của Dịch Văn Trạch. Thì ra, ‘ngày kia, buổi chiều, ba giờ’ là chỉ chuyện này. Khi tất cả đang đoán già đoán non về cuộc ly hôn bí ẩn kia, hai người đã nhân lúc quay phim mà giải quyết tốt mọi thủ tục, lại công khai với báo giới, cũng coi như là thông báo cho khán giả – những người yêu ca nhạc và điện ảnh biết đây là sự thật.
12 Không biết trên xe đang chơi trò gì, lúc Giai Hòa đến gần mới nghe được có người đang đàn ghi ta và hát. Nghe giọng rất hay, còn có hai ba giọng nữ hát hòa theo.
13 短暂的返沪 – ngắn ngủi phản hỗ. 滬瀆 sông Hỗ Ðộc, ở vào địa hạt tỉnh Giang Tô, nên bây giờ gọi xứ Thượng Hải là đất Hỗ. 返沪: return to Shanghai [Thượng Hải]. […]Hai y tá từ trên lầu đi xuống, một cô lại len lén ngắm vài lần, phỏng chừng cũng đang nghĩ đến chuyện vào chung với Dịch Văn Trạch, nhỏ giọng nói chuyện với người đi bên cạnh, lướt ngang qua Giai Hòa.
14 Y tá vừa cầm khay thuốc đi vào, hai người tránh sang một bên. Lúc cửa bị đẩy ra, ở vị trí của Giai Hòa, cô có thể thấy cửa sổ hết sức rõ ràng, tâm hoảng ý loạn nhìn thoáng qua anh.
15 “Chiều nay Thượng Hải có mưa, anh muốn hỏi xem em có người đón hay không?”Húp một muỗng súp nóng, Giai Hòa hít một hơi, vẫn chưa nói gì. Ở đầu dây bên kia, Dịch Văn Trạch dường như cũng không nóng nảy.
16 Hai mươi phút sau, Giai Hòa đến gần khu Từ Gia Hối. [1]Đây là khu vực Hoàng kim [2], nơi đỗ xe bên ngoài đã kín chỗ. Giai Hòa đành kéo ô kính xe xuống, hỏi nam phục vụ gần đó xem có chỗ nào có thể đỗ xe hay không.
17 Xe đánh vòng, hướng đường Tây Nam Kinh. Giai Hòa à một tiếng, cũng không nói gì thêm, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa kính. “Em quen biết A Trạch như thế nào?” Ngô Chí Luân bỗng nhiên hỏi.
18 Bởi vì muốn cầm lấy tách trà, người anh hơi nhướng về phía trước, mà Giai Hòa vừa mới rót trà, thân hình cũng tự nhiên mà nghiêng qua một chút…Cứ như vậy, hai người nhìn nhau, qua khoảng cách của một tách trà.
19 Điện thoại đã ngắt, Giai Hòa vẫn còn ngơ ngác trong sương mù. Dịch Văn Trạch đặt điện thoại ở bên cạnh, cầm lấy một chiếc điện thoại khác, gọi nội tuyến: “A Thanh, phiền cô mang một phần ăn vào đây.
20 “Thực xin lỗi. ” Cô vội vàng nói, ngay sau đó tay liền chạm đến mặt nồi, bị bỏng đến hít một hơi. Thật sự là càng vội càng loạn. Cô nắm vành tai theo bản năng: “Dịch tiên sinh, anh cứ để tôi rửa đi.