21 Con số của việc chia sẻ hình ảnh, đã hơn ba vạn. Dưới tấm ảnh chụp kia chỉ có một hàng chữ đơn giản: Buổi tối hôm kia ngủ không được lên ban công sân thượng hóng gió, thế mà lại thấy được Ngô Chí Luân cùng bạn gái bí ẩn của anh ấy! Còn nữa nha, chủ nhân của căn nhà kia cũng không đơn giản đâu, nhưng là thần tượng của mình nên mình sẽ không vạch trần.
22 Giai Hòa muốn phủ nhận, nhưng vừa nói đến bên miệng lại cảm thấy không ổn, nên rốt cuộc vẫn thành thành thật thật ừ một tiếng, vươn tay cầm lấy tờ báo Dịch văn Trạch xem buổi chiều.
23 Tiêu Dư cúi đầu, ‘bất động thanh sắc’ gắp một cái bánh bao tôm [1] cho cô, ánh mắt sáng quắc. “Đừng thấy anh ta đã làm sáng tỏ vụ này mà lầm, tao ở cái giới này bao nhiêu năm như vậy, hai người kia chắc chắn có quan hệ với nhau.
24 Màn hình bên kia Dịch Văn Trạch đang châm thuốc, vừa nghe thấy lời của cô, tay anh rõ ràng ngừng một chút, mỉm cười. “Úi chao? Không phải con nói thần tượng của con rất tốt hay sao? Ấy mà cũng có hình khiêu dâm à? [1]” Mẹ Giai Hòa vừa nghe quay trộm này nọ, tinh thần lập tức tỉnh táo, kéo ghế dựa ở một bên qua ngồi xuống.
25 Lúc hai người xuống xe, xe Ngô Chí Luân mới rẽ vào. Trên xe của anh ta dường như có rất nhiều người, khi theo chân xuống xe đều mỉm cười chào hỏi Dịch Văn Trạch.
26 Cô gắng gượng cười: “Đúng vậy, thật trùng hợp. ”Sau đó lập tức tóm tắt tình cảnh hôm đó bằng hai ba câu cho anh nghe. Bên này vừa nói xong, dưới lầu Ngô Chí Luân lại không mở miệng nói chuyện như đang lo lắng điều gì đó.
27 Anh hơi hơi dùng lực một chút, hai người lại càng dựa sát vào nhau. Quá nhanh đi…Không được, quá nhanh. Giai Hòa khép mắt lại, sau đó mở ra: “Là gì cơ…”Khoảng cách quá gần, hơi thở của anh, từng chút từng chút một đều phả trên mặt cô.
28 Xe chạy thẳng về phía Bắc. Giai Hòa mở radio lên, đang có người yêu cầu bài ‘Một đường hướng Bắc’ của Jay Chou [1]. Thật sự là…rất vui. Lúc đến Khu căn hộ, bác bảo vệ giữ cửa đưa tay ngăn lại, đi tới trước xe.
29 Đúng lúc đèn đỏ, Dịch Văn Trạch ngừng xe ổn định, nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn cô một lát: “Năm Giai Hòa mười lăm tuổi, tôi đã gặp cô ấy. Cho nên, anh là người đến chậm.
30 Đang lúc Giai Hòa há hốc mồm, Dịch Văn Trạch đã đi ra, gọi một tiếng Giai Hòa. Cô quay đầu lại nhìn anh, cửa vẫn còn chưa đóng, bên trong vẫn còn nhiều người uống rượu trò chuyện, rất ồn ào huyên náo, mà anh lại đứng trước nơi đó chăm chú nhìn thẳng vào Giai Hòa.
31 Đầu tiên là khoảng bảy giờ rưỡi tối, Giai Hòa vốn tưởng rằng Dịch Văn Trạch phải ra ngoài ăn cơm bàn việc, lại không đoán được đến năm rưỡi anh cũng chưa có dấu hiệu gì là sẽ đi.
32 Giai Hòa theo bản năng muốn rút tay về, lại bỗng nhiên bị nắm chặt, giây tiếp theo Dịch Văn Trạch dùng lực hơn bình thường một chút. Chỉ vì động tác này mà cô không dám rút ra, dồn hết dũng khí ép ình bình tĩnh, bình tĩnh lại.
33 Cô thề, nhất định là anh đã thấy được…Không phải ảnh nghĩ mình cố ý mở ra đi?Nếu như thế…nhất định là mệt người rồi. Nhưng nụ hôn dịu dàng như thế, quyến luyến như thế, rốt cuộc vẫn khiến Giai Hòa khó chống cự được, quăng mũ cởi giáp.
34 Ba ngày sau về lại Bắc Kinh. Lúc ở Thiên Tân ở khách sạn, còn có thể đặt hai phòng, nếu về Bắc Kinh rồi…Cô không thể ở lại nhà anh, lại càng không thể to gan lớn mật ở luôn công ty.
35 Bụng đói kêu vang, cộng thêm tâm tình đi xuống. Cuối cùng lái xe đi ăn thịt dê xâu thật. Bởi vì đang trong thời gian làm việc, giữa trưa cũng không nhiều người lắm.
36 Hai người vẫn còn chưa bàn xem nên đi ăn cái gì thì Ngô Chí Luân gọi điện tới, bảo đã chuẩn bị bít tết rượu vang này nọ, chỉ thiếu người cùng uống rượu.
37 Ngón tay mảnh khảnh hoàn toàn nắm lấy bàn tay anh. Vẻ mặt kia rất nghiêm túc, không giống như yêu cầu mờ ám nào đó mà là biểu cảm của việc gây chuyện thì phải bồi thường.
38 Tuy rằng anh không thích ồn ào. Nhưng lúc cần thiết thì phải có xã giao, tỷ như bây giờ. Có bạn bè từ Hong Kong đến M, đúng lúc đoàn làm phim quay lại Thành Đô chuẩn bị họp báo truyền thông, anh tự nhiên cũng khó thoát khỏi vận mệnh bị kéo vào.
39 Dịch Văn Trạch không ngẩng đầu, tiếp tục đọc hướng dẫn. Giai Hòa lại chọc chọc anh, đến lúc này anh mới ngẩng đầu nhìn cô. Giai Hòa thì thào hỏi: “Là ai vậy?”Lách tách một tiếng, nước vừa đúng lúc mở chốt.
40 Dịch Văn Trạch có cảnh quay ban ngày, Giai Hòa cùng anh nói chuyện xong, đặt vé máy bay buổi tối về. Anh đi rất sớm, Giai Hòa lại mơ màng ngủ thêm một lát, mãi đến gần mười hai giờ mới đi làm thủ tục trả phòng.