1 Đêm đã khuya. Người đàn ông nằm ở trên giường lặng lẽ ngồi dậy. Người thân bên cạnh ngủ rất say, nhưng không hiểu sao ông lại cảm thấy bất an. Ông ngồi một lúc mới phát hiện ra là điều gì quấy nhiễu mình.
2 Trên chiến trường đa số là mãng phu, ít có phụ nữ và trẻ em. Khi công thành, đại đa số phụ nữ sẽ chạy trốn, không đi lại trên đường, mà hắn lại rất ít khi vào nhà dân.
3 A Lãng Đằng có nghĩa là ‘mãnh thú’. Tên kia là kẻ tàn nhẫn, kinh khủng nhất mà cậu từng gặp. Cậu bé mặc Hán phục theo tên kia đi qua chiến trường như địa ngục, đi qua doanh trại của đội quân, đi đến doanh trại nhỏ nhất đổ nát nhất.
4 “Được rồi, đi thôi, đi thôi, tất cả đi theo ta. Các ngươi nghe thấy A Lãng Đằng nói rồi đó. Ở đây chỉ cần ngươi có thể sống sót, sáng chiều hàng ngày đều sẽ phát cơm.
5 Thức ăn nóng làm tay chân lạnh như băng của cậu ấm dần lên, rốt cuộc cậu cũng không thấy mình kiệt sức nữa. Một cơn gió thổi qua. Khi cậu đã ăn no đi ra khỏi lều, bên ngoài trời đã sáng bảnh.
6 Quái vật từ đầu tới cuối không hề nhìn cậu một cái, chỉ không ngừng nở nụ cười trào phúng. Cậu biết hắn đang cười cậu, tên này cố ý dọa cậu, nhưng cậu không còn sức để mà phản kháng nữa rồi.
7 Cô quay đầu, nhìn thấy quái vật không biết đã ra khỏi lều từ lúc nào. Hắn khoanh tay đứng sau lưng cô, tuy không cao giọng nhưng giọng nói trầm thấp như truyền từ địa ngục cứ vang khắp bãi sân rộng yên tĩnh.
8 Cô biết rõ hắn tàn khốc vô tình, giết người không chớp mắt, lại vẫn không quản được cái miệng nhỏ nhắn kia. Nếu có thể, hắn rất muốn tự tay lột sạch những món quần áo dơ bẩn trên người cô, dùng đôi tay này nắm giữ vòng eo mềm mại của cô, vuốt ve khuôn mặt cô, nhìn thật kỹ bộ dáng của cô, nếm thử hương vị của cô.
9 Chiến tranh bắt đầu —Tình huống còn khủng bố hỗn loạn hơn cô tưởng. Bởi vì bây giờ là ban đêm, trời rất tối hắc, cô phân biệt được đông tây nam bắc. Trong bóng đêm, chỉ có ngọn lửa đang thiêu đốt tòa thành là rõ ràng và to lớn nhất.
10 Cô hoảng loạn nghĩ, muốn vịn vào cái gì đó để đứng vững, nhưng hai chân cô đã không còn sức, thế giới bắt đầu nghiêng ngả. Ngay lúc cô cho rằng mình té ngã, quái vật đi qua bên cạnh cô, túm được cánh tay của cô.
11 Cô nên kháng cự, nhưng cô không có sức, hơn nữa cô lại bắt đầu phát sốt, thậm chí không rõ đây là mơ hay là hiện thực. Có lẽ cô đang nằm mơ, còn đang nằm mơ, tất cả đều chỉ là mơ mà thôi.
12 Bột Ngạch đại quân Mông Cổ là một người đàn ông. Tên phù thủy kia mặc áo choàng hoa lệ, trên cổ đeo vô số răng thú, san hô, vàng bạc. Cô nhìn hắn lẩm bẩm, ngửa mặt lên trời vung hai tay, sau đó mai táng binh lính Mông Cổ.
13 “Người ta nói, chó ăn quá no sẽ không săn thú, để nó nhịn đói nó mới đi theo ngươi. Ai dè ngươi lại tới tìm ta mua lương thực nuôi chó. Kiểu làm ăn lỗ vốn này cũng chỉ có ngươi mới nghĩ ra được.
14 Cô bỗng trở nên lặng lẽ. Người phụ nữ kia vốn không nói nhiều, nhưng cứ thấy chuyện không vừa mắt là cô sẽ không kìm chế được mà tranh cãi với hắn. Cho dù có khi không nói ra miệng, hắn cũng có thể nhìn thấy sự chán ghét từ vẻ mặt của cô.
15 Cô thở dốc, nâng tay đánh hắn lại bị hắn bắt được, kéo tay cô lên đỉnh đầu, đè lên tường. “Buông ta ra!” Trong lòng cô kinh hoàng, hoảng sợ hét nhỏ, sợ hắn sẽ thật sự cường bạo cô ở đây, sợ sẽ vì thế mà bị người khác phát hiện ra, sợ bị phát hiện xong sẽ rơi vào địa ngục muôn đời muôn kiếp không trở lại được.
16 Đêm hôm đó, cả đêm hắn không ngủ được. Hừng đông, hắn nhìn chân trời trắng xóa, gió lạnh ào ào thổi lá cờ trước mắt bay phất phới. Nhìn biển cỏ dập dờn, hắn mới phát hiện chẳng biết từ khi nào mà hắn đã bước đến cửa lớn nơi đóng quân, đối mặt với hàng lều chi chít trước mắt.
17 Con ngựa chở cô nhanh chóng đi xa. Hắn biết mình không nên để cô một mình, nhưng con ngựa này đã đến cực hạn, mà đội kỵ binh đã đuổi theo sát nút. Hắn dùng hết mọi cách nhưng vẫn không cắt đuôi được bọn chúng.
18 “Chết tiệt, cô không thể. . . . . . Để mặc ta. . . . . . Chết ở đây được sao?” Hắn lại ho, thở dốc mệt mỏi nhìn cô nói. “Không được. ” Cô nắm chặt vạt áo hắn, trừng mắt nhìn người đàn ông đang hấp hối kia, nói chắc như đinh đóng cột: “Ngươi không có tư cách được chết, mạng ngươi là của ta!”Câu nói này khiến tim hắn run lên.
19 Bên ngoài gió tuyết đã ngừng, vì tầng mây rất dày cho nên dù là ban ngày nơi này vẫn có vẻ âm u. Thế nhưng chút ánh sáng ấy đối với hắn vẫn hơi chói, khiến hắn hoa mắt, phải mở to mắt mới nhìn rõ chỗ mình đang đứng.
20 Mỗi lần hắn vọng tưởng muốn một thứ gì đó đều sẽ nhận được quả báo. Cho nên hắn không dám nghĩ nữa. Không dám nghĩ. . . ***Mộng xuân nóng bỏng. . . . .