21 Chương 23Hơi thở của cô cứng lại, sợ hãi không nói nên lời. Trời ơi, người đàn ông này giống cô, cảnh ngộ của hắn và cô rất giống nhau. Hắn nhìn thấy bóng dáng của chính mình trên cô, cho nên hắn mới quay về, mới cứu cô hết lần này đến lần khác.
22 Giây phút đó, lông tơ trên người hắn dựng hết cả lên, hắn trợn mắt muốn đưa tay túm lấy cổ tay cô ta nhưng lại phát hiện mình không nhúc nhích được. Chỉ thấy người phụ nữ kia cúi người về phía trước, lạnh lùng nhìn đôi mắt vừa giận dữ vừa kinh ngạc của hắn, nói:“Nếu cô gái này chết thì đó cũng là lỗi của ngươi, không phải của ta.
23 Cô không biết cái tên này là thật hay giả. Trương Dương nghe như tên người Hán, nhưng cô cũng không hỏi. Cô không muốn gọi hắn bằng cái tên của dã thú kia nữa, nếu hắn muốn gọi là Trương Dương, vậy cô sẽ gọi hắn là Trương Dương.
24 Cô lắc đầu, hắn hơi gật đầu, lúc này mới đưa tay cầm lấy tờ giấy nhưng lại không hề nhìn lấy một cái đã đút vào trong ngực. Cô nhìn hắn đi cất rìu, đặt phần củi đã chặt xong dưới mái hiên, lại nhìn hắn xoay người rời đi, nhưng trong lòng vẫn có cảm giác hơi kỳ lạ.
25 Chiếc hộp đựng lược gỗ tinh xảo xinh đẹp, trên thân khảm vò sò màu trắng bạc, hoa văn có hoa có lá có chim. Trên hộp còn khắc phong cảnh vùng sông nước, đình đài lầu các phương nam.
26 Đại hàn. . . . Hiện giờ là thời điểm lạnh nhất trong năm. Bất cứ lúc nào ngửa mặt lên trời nhìn, sắc trời vẫn cứ là màu xám mênh mông. Tòa thành hoang này mặc dù không còn bị bỏ hoang nữa, nhưng cửa thành đã hỏng, tường thành cũng có không ít chỗ thủng.
27 Cô ngẩng phắt lên, nghe thấy tiếng hắn đi lại phía trước. Bình thường khi hắn về sẽ luôn đến gặp cô trước, uống trà nóng với cô. Không hiểu vì nguyên nhân gì, cô để lại bình trà bơ và ấm nước đang đun được một nửa, chột dạ cầm lấy khăn lau chuồn ra khỏi phòng bếp.
28 “Sao vậy?” Hắn thấy cô mở cửa đi ra thì hởi sửng sốt, vội hỏi: “Phòng không đủ ấm sao?”“Không phải. . . . . . ” Tú Dạ ngẩng đầu nhìn hắn, tim đập thình thịch, chỉ có thể nói: “Ta thấy huynh gội đầu, muốn nói bên ngoài trời lạnh, đừng đứng bên ngoài lâu quá.
29 Ngoại trừ bàn tay đang chạm vào môi cô ra thì cơ thể bị cô ép kéo xuống của hắn gần như bất động, nhưng dục vọng nóng bỏng thẳng cứng dưới người hắn lại chạm vào cô.
30 Hắn vừa cúi đầu hôn cô, dời đi sự chú ý của cô, vừa tiếp tục lấy ngón cái xoa xoa bắp đùi mềm mại của cô, trêu chọc cô. Cô run rẩy, trở nên càng ẩm nóng hơn, bàn tay nhỏ bé đặt lên đầu vai hắn, móng tay bấm vào lưng hắn.
31 Một nỗi đau bỗng trào lên. Cô nhớ quãng thời gian ở doanh trại nô lệ, khi đám đàn ông này bàn tán về phụ nữ, cô biết hắn cũng bị kích thích. Không được phát tiết sẽ rất khó chịu, cho nên cô cố nén sự xấu hổ, cầm lấy của hắn.
32 Hắn không nhớ được quê hương xưa như thế nào nữa, ký ức khi còn nhỏ đã sớm phai nhòa, ngay cả khuôn mặt của cha mẹ chết thảm cũng đã trở nên mơ hồ ngay từ trước khi hắn trả thù.
33 Cô hé miệng hôn hắn, đôi tay nhỏ bé vòng qua gáy hắn, kéo hắn về phía cô, cho đến khi hắn không thể chịu được nữa cởi quần áo lên giường, đè cô ở dưới thân, vùi mình vào thân thể ấm áp non mềm, ướt át chặt thít của cô.
34 Hắn không biết nên nói cái gì, không biết nên làm gì với người con gái dũng cảm, thông minh lại ấm áp này. Kết quả là chỉ có thể thuận theo dục vọng của bản thân, lại hôn cô, sau đó đỡ eo cô bế cô dậy, bước về giường đất, cùng cô nằm lên giường.
35 Hắn tắm rửa xong trở về ngồi ở bên cạnh cô, vừa dùng khăn sạch lau tóc vừa hỏi. “Tình hình thế nào?”“Cũng tạm ổn, nhưng ta nghĩ có lẽ chúng ta có thể nói chuyện với vài vị đại gia có ý định quay lại vào năm sau, nhận trách nhiệm giúp họ sửa chữa dọn dẹp nhà ở khi bọn họ không ở.
36 Nói như vậy nghĩa là cô không phản đối. Nói như vậy nghĩa là cô đồng ý, đồng ý ở bên hắn, sống ở nơi này, tiếp tục làm thê tử của hắn. Không phải mười ngày nửa tháng, không phải một năm hai năm, là rất nhiều năm, thậm chí cả đời.
37 Nhưng trái tim lúc này lại đau đớn như bị bóp ra máu. Đôi mắt cô đẫm lệ nhìn hắn, chờ hắn xoay người rời đi, nhưng người đàn ông này chỉ lùi lại một bước, sau đó cởi quần áo trên người.
38 Nước ở hoang mạc cực kì quý giá, không ai nghĩ tới chuyện dùng nước như vậy. Nhưng nơi này ở dưới chân Tuyết Sơn, quanh năm không thiếu nước, điều đó chứng tỏ bản vẽ xe lầu cứu hỏa dùng được, hơn nữa còn cực kì thực dụng.
39 Bởi vì hắn công bằng, làm việc dứt khoát, thế nên dù là chuyện lớn hay chuyện nhỏ mọi người đều đến nhà bảo vệ nhờ hắn giải quyết khiến nhà bảo vệ kia nghiễm nhiên trở thành một nha môn loại nhỏ, hắn cũng gần giống một vị gia, chỉ khác là hắn không tham ô, không nhận hối lộ, cũng không nể mặt bợ đỡ ai.
40 Vì đang vội nên hắn cưỡi ngựa đưa cô về ngõ Quạ Đen. Cô vào phòng xem Cổ Lệ Na Nhĩ, nhanh chóng phát hiện tình hình ko ổn. Sản đạo Cổ Lệ Na Nhĩ đã mở, nhưng cô có thể thấy một ngón tay nho nhỏ từ chỗ đó.